Chỉ là một vệt lưu tinh, tuy ngắn ngủi nhưng trên bầu trời có vì sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó?
Khi xuất hiện lưu tinh thì cả những vì tinh tú được coi là vĩnh hằng bất biến cũng bị lu mờ.
Cuộc sống của loài hồ điệp tuy ngắn ngủi. Nhưng cuộc đời của mọi loài hoa, cho dù lộng lẫy nhất so với nó còn ngắn ngủi hơn.
Hơn nữa, nó vĩnh viễn chỉ sống dưới trời xuân ngát hương.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nó đẹp đến sặc sỡ. Nó tự do. Nó chỉ chuyên có một việc ghẹo hoa hút mật.
Cuộc đời nó tuy ngắn ngủi nhưng huy hoàng.
* * * * *
Chỉ có kiếm mới có thể so sánh với sự vĩnh hằng.
Tính mạng và niềm vinh quang của kiếm khách là phụ thuộc vào thanh kiếm trong tay người đó.
Nhưng giá như kiếm cũng có tình thì biết đâu niềm vinh quang của nó cũng trở nên ngắn ngủi như vệt sao băng thôi?
* * * * *
Khi vệt lưu tinh vạch một đường sáng chói thì hắn đang nằm trên một khối thanh thạch.
Hắn vẫn còn cuồng loạn, say khướt.
Và hắn còn mắc thêm nhiều thói hư khác nữa...
Hắn là ai?
Hắn là một kẻ giết người chuyên nghiệp.
Nhưng chỉ cần có sao băng xuất hiện là hắn lập tức chú mục lên bầu trời, rất ít khi bỏ qua.
Hắn thường nằm trên phiến đá này. Chỉ cần lưu tinh toả sáng là hắn lập tức tập trung thần lực vào vệt sáng huy hoàng ấy, bởi vì hầu như đó là nguồn hoan lạc lớn lao nhất trong đời hắn.
Hắn không muốn vì bất cứ lý do nào mà bỏ lỡ mất cơ hội ngắm vì sao sa, chỉ vì cuộc đời hắn có rất ít nguồn hoan lạc nào khác.
Có khi hắn muốn chộp lấy vì sao đang rơi, đương nhiên đó là chuyện rất lâu rồi...
Nay những ảo tưởng đó không còn nữa.
Đối với hạng người đó, ảo tưởng không chỉ đáng cười mà còn đáng hổ nhục.
Đó cũng là chỗ gần nhất của nghìn vạn vệt lưu tinh trên đời!
Ngôi nhà lá nhỏ dưới chân núi vẫn sáng ánh đèn. Những trận gió thổi qua mang theo tiếng cười hoan lạc, tiếng chạm ly từ ngôi nhà tới tận phiến đá trên đỉnh núi mà hắn đang nằm.
Đó là nhà của hắn, rượu của hắn. Và có cả nữ nhân của hắn.
Nhưng hắn không muốn về nhà. Hắn thà nằm một mình cô đơn trên phiến đá.
Ánh sáng huy hoàng của vì sao sa tắt hẳn trên nền trời. Tiếng nước chảy róc rách ngay bên dưới phiến đá mà hắn đang nằm. Lúc này hắn không cuồng loạn nữa. Cần phải lạnh lùng, thậm chí bắt mình phải lạnh lùng.
Bởi vì trước khi giết người buộc phải lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bây giờ là lúc hắn cần phải sát nhân.
Không phải do hắn thích giết người.
Mỗi khi mũi kiếm của hắn đâm thủng vào tim người khác là máu tươi phun lên, hắn hoàn toàn không khoái trá khi chứng kiến phút hấp hối của nạn nhân mình như một số đồng nghiệp của hắn mà chỉ thấy thống khổ.
Nhưng dù nỗi thống khổ có sâu sắc bao nhiêu, cường liệt bao nhiêu cũng phải cố chịu đựng.
Bởi vì hắn không thể không giết người.
Nếu không giết người thì hắn phải chết!
Nhiều khi người ta sống không phải để hưởng thụ niềm khoái lạc mà để gánh chịu đau khổ, bởi vì có lúc sống là một thứ trách nhiệm không thể trốn tránh.
Hắn bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người.
* * * * *
Lạc Dương là một thành lớn.
Ở Lạc Dương có đủ mọi hạng người. Có anh hùng hào kiệt, có tao nhân mặc khách, có đại gia hào phú, có cả hạng bần cùng...
Lại còn có hai vị Bang chủ của hai bang phái lớn và ba vị Chưởng môn nhân của ba đại môn phái.
Nhưng vô luận là ai, nếu đã ở trong thành Lạc Dương thì uy danh không sánh nổi với một vị là Kim Thương Lý, kể cả tài sản và thế lực.
Kim Thương Lý chính là nạn nhân đầu tiên trong sự nghiệp sát nhân của hắn.
Tài sản và thế lực của Kim Thương Lý không phải ở trên trời rơi xuống, vì thế hắn có rất nhiều cừu nhân, nhiều đến nỗi chính Kim Thương Lý cũng không nhớ rõ.
Thế nhưng xưa nay không người nào vọng tưởng giết Kim Thương Lý, thậm chí không ai dám nghĩ tới việc này.
Thủ hạ của Kim Thương Lý gồm Tứ Đại Kim Cương, ba mươi Thái bảo, võ công mỗi người đều thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ.
Ngoài ra còn có hai tên lực sĩ mình cao tám thước luôn mang kim thương hộ vệ bên mình, không bao giờ rời chủ nhân một bước.
Kim Thương Lý thường xuyên bận một bộ Kim tơ giáp đao kiếm đâm không thủng được.
Bởi thế người khác muốn tiếp cận được Kim Thương Lý là một điều vọng tưởng, chứ đừng nói đến việc giết hắn.
Giả như có người võ công cao cường muốn giết hắn thì trước hết phải đột phá bảy trạm canh phòng bí mật mới vào được Kim Thương bảo, sau đó phải đánh lùi và tiêu diệt lực lượng bảo vệ xung quanh bảo và Tứ Đại Kim Cương, ba mươi tên thái bảo võ công thuộc hàng nhất lưu cao thủ võ lâm, đánh gục hai tên lực sĩ sao cho Kim Thương Lý đừng chạy mất, rồi mới dùng thương kiếm đâm trúng vào yết hầu đối phương, tuyệt đối không thể đâm vào chỗ khác, thậm chí không thể đâm sai lệch nửa phân, bởi vì vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội thứ hai.
Không có ai nghĩ đến chuyện làm việc đó. Và không ai đủ khả năng làm chuyện ấy.
* * * * *
Hắn tốn mất nửa tháng để tìm hiểu thói quen, sở thích và nếp sinh hoạt của Kim Thương Lý và bọn tuỳ tùng, đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Lại mất thêm một tháng để tiềm phục vào Kim Thương bảo, xin làm một chân xách nước trong nhà bếp của bảo.
Cuối cùng còn mất thêm nửa tháng để chờ cơ hội.
Đó chẳng phải là việc dễ dàng.
Kim Thương Lý như một thiếu nữ trinh tiết khó tính, không để cho bất cứ ai có cơ hội tiếp cận mình, thậm chí cả khi rửa mặt, vệ sinh hoặc tiểu tiện cũng có người canh giữ.
Nhưng chỉ cần kiên nhẫn thì cơ hội sớm muộn gì rồi cũng có lúc đến.
Cũng như thiếu nữ trinh tiết dù gìn giữ bao nhiêu cũng không thể vĩnh viễn là gái trinh, vì đến lúc phải làm mẹ...
Vào cái hôm định mệnh đó, một cơn gió nổi lên làm cuốn đi chiếc mũ trên đầu Kim Thương Lý. Hai tên lực sĩ tuỳ tùng vội vã chạy theo nhặt.
Kim Thương Lý cũng đưa mắt nhìn theo.
Trong giây lát ngắn ngủi đó mọi người quên mất sự cảnh giác.
Đúng hơn là không ai lưu tâm tới, vì cho rằng trên đời không còn ai lợi dụng được giây lát ngắn ngủi như vậy.
Mạnh Tinh Hồn lao tới như ánh chớp đâm vào một kiếm.
Chỉ một kiếm!
Mũi kiếm đâm trúng vào huyết quản Kim Thương Lý xuyên suốt ra phía sau rồi mới được rút ra lập tức.
Kim Thương Lý ngã người, một vòi máu phụt lên trời.
Khi vòi máu bắt đầu tán ra rơi xuống thì Mạnh Tinh Hồn đã chạy khỏi hiện trường tới mười trượng.
Không ai có thể hình dung được tốc độ, thân pháp của hắn lúc xuất hiện và lúc rút lui, cũng như không ai tưởng tượng nổi động tác rút kiếm và đâm vào cổ họng Kim Thương Lý thần tốc đến thế nào!
Người ta kể lại rằng cho đến lúc nhập quan, đôi mắt của Kim Thương Lý vẫn còn mở to ngơ ngác.
Đến lúc chết hắn vẫn không sao tin được có người dám giết và giết được hắn!
* * * * *
Cái chết của Kim Thương Lý lập tức làm chấn động thiên hạ, nhưng vẫn chưa ai nói đến cái tên Mạnh Tinh Hồn.
Bởi vì không ai biết người nào đã hạ độc thủ.
Có người phát thệ rằng sẽ tìm hung thủ để báo thù cho Kim Thương Lý.
Lại có người phát thệ sẽ tìm được vị cứu tinh để quỳ trước mặt người đó cảm tạ việc đã vì giang hồ mà trừ hại.
Còn có một số thiếu niên kiếm khách muốn thành danh định tìm kẻ sát hại Kim Thương Lý để phân cao hạ.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không lưu tâm đến chuyện đó.
Giết người xong, hắn chạy về ngôi nhà tranh cô độc giữa rừng nằm trong góc nhà mà khóc và nôn mửa.
Bây giờ hắn không còn khóc nữa vì hình như tuyến lệ đã khô, nhưng sau mỗi lần giết người, lúc trở về nhìn thấy vết máu trên lưỡi kiếm, hắn vẫn nhớ lần đầu vùi mình ở xó nhà mà khóc và nôn mửa.
Trước khi giết người, hắn hết sức lạnh lùng.
Nhưng giết người xong, hắn không đủ sức khống chế bản thân.
Hắn buộc phải say khướt, phải cuồng loạn, phải tìm nguồn hoan lạc rẻ rúng nữa, là kỹ nữ để quên đi tội ác, mặc dù biết rằng không thể quên được.
Bởi thế hắn tiếp tục say sưa, tiếp tục cuồng loạn và tiếp tục tìm đến thanh lâu.
Còn bây giờ là lúc phải tiếp tục giết người.
Đó là khi hắn một mình nằm trên phiến thanh thạch nhìn lưu tinh, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Hắn không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, chỉ cố sức trở thành kẻ lạnh tanh khát máu, giống như đã giết bất cứ người nào trước đây.
Người mà hắn sắp giết không hề quen biết, không có ân oán gì, thậm chí chưa từng gặp.
Người đó chết hay sống đối với hắn chẳng có quan hệ gì, thế nhưng bây giờ hắn cần phải giết người đó.
Chỉ vì Cao lão đại muốn hắn làm như vậy.
* * * * *
Chương sau