XtGem Forum catalog
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 1 - Tổ chức sát thủ

↓↓

Lần đầu tiên gặp Cao lão đại khi hắn mới sáu tuổi.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lúc đó đã ba ngày hắn chưa được ăn uống gì, đói lả nằm bên lề đường, gần như mất hết tri giác.


Đối với một hài tử mới sáu tuổi, ba ngày không có gì vào bụng còn đáng sợ hơn cái chết.


Và quả thật hắn chỉ biết nằm chờ chết.


Một hài tử sáu tuổi đã biết cảm nhận đến cái chết, thật là một chuyện hoàn toàn khác thường.


Nhưng phải chịu đói đến đầu váng, mắt hoa, mất hết tri giác thì có lẽ được chết còn hơn.


Tuy vậy hắn vẫn không chết.


Bởi vì đã có người giang tay cứu, cho hắn một chiếc bánh bao.


Người đó là Cao lão đại.


Chỉ là một chiếc bánh bao vừa cứng vừa nguội lạnh.


Khi hắn cầm lấy chiếc bánh bằng bàn tay khẳng khiu run rẩy, nước mắt bỗng dưng trào ra ướt đẫm cả chiếc bánh, cổ họng như nghẹn lại.


Không bao giờ hắn quên được giây phút đó, không bao giờ quên được ân đức của Cao lão đại.


Bây giờ bàn tay đó không chỉ chìa ra cho hắn chiếc bánh bao vừa khô cứng vừa lạnh mà cho cơm trắng rượu ngon, lụa là gấm vóc, vàng bạc... hắn muốn có bao nhiêu, Cao lão đại đáp ứng bấy nhiêu.


Nhưng đôi khi bàn tay đó chìa ra cho hắn một mảnh giấy nhỏ chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ ghi tên người, địa điểm nào đó và thời hạn.


Hắn gọi mảnh giấy đó là Thôi Lệnh Phù với một người xấu số.


* * * * *


Tô Châu. Tôn Ngọc Bá. Bốn tháng.


Đó là một trong những Thôi Lệnh Phù. Và lệnh phù mới nhất cho Mạnh Tinh Hồn.


Bốn tháng, đó là thời hạn mà Tôn Ngọc Bá phải chết.


Sau khi giết Kim Thương Lý, chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn phải cần tới thời hạn hai tháng để giết người.


Ngay cả vụ giết vị Chưởng môn nhân đời thứ bảy của Điểm Thương phái là Thiên Nam kiếm khách hắn chỉ cần bốn mươi mốt ngày để hoàn thành nhiệm vụ.


Cái đó chưa hẳn chỉ nhờ kiếm thuật tinh diệt và thần tốc, bản lĩnh kinh nhân mà còn có trái tim lạnh lùng và tàn nhẫn.


Thế mà lần này kỳ hạn trong Thôi Lệnh Phù tới bốn tháng.


Chỉ riêng điều này đã nói rõ Tôn Ngọc Bá là nhân vật thế nào, và để giết người đó cần phải tốn rất nhiều tâm lực.


Tất nhiên có cả khó khăn và nguy hiểm nữa.


Mạnh Tinh Hồn không lưu tâm đến cái tên Tôn Ngọc Bá.


Sự thực, người trong giang hồ không biết đến cái tên Tôn Ngọc Bá cũng giống như tín đồ Phật gia không biết đến Đức Phật Như Lai.


Trong tâm mục của người trong giang hồ, Tôn Ngọc Bá không chỉ là Đức Phật Như Lai mà còn là Phật Sống Hoạt Diêm La.


Khi hành thiện, ông có thể túc trực suốt ba ngày đêm bên giường bệnh của một hài nhi thập tử nhất sinh không quen biết. Nhưng khi tức giận, ông ta cũng có thể trong ba ngày mà san một trái núi thành bình địa.


Nhưng cái tên hiển hách đó chẳng có ý nghĩa gì đối với Mạnh Tinh Hồn, cũng giống những tên khác trong Thôi Lệnh Phù.


Hắn tưởng tượng ra hình ảnh khi hắn đâm phập thanh kiếm vào tim đối phương, đồng thời cũng tưởng tượng cảnh Tôn Ngọc Bá đâm kiếm vào tim mình.


Nếu không phải Tôn Ngọc Bá thì tất hắn phải chết.


Không còn sự lựa chọn nào khác.


Thế nhưng dù là ai chết, Mạnh Tinh Hồn cũng không bận tâm.


* * * * *


Phương đông đã ửng hồng, trời sắp sáng.


Núi rừng phủ một lớp sương bàng bạc như sữa, theo gió tan dần...


Có lẽ kiếp người cũng chỉ như làn sương dễ dàng tan đi cùng nắng mai và gió sớm.


Mạnh Tinh Hồn chậm chạp đứng lên, lững thững đi xuống núi.


Ngôi nhà nhỏ ở chân núi nằm cạnh khu rừng phong, ánh bình minh yếu ớt chiếu lên những khung cửa sổ.


Ngôi nhà vẫn đang chìm trong cảnh đê mê.


Mạnh Tinh Hồn đẩy cửa bước vào.


Trong phòng lộn xộn không sao tưởng tượng được, trên bàn ngổn ngang chén bát và bình rượu, nồng nặc mùi uế khí.


Chỉ có một ngọn đèn leo lét vừa đủ nhận ra bốn năm hình nhân lõa thể.


Mạnh Tinh Hồn chưa kịp định thần thì một thiếu nữ đã lao tới ôm chặt lấy cổ hắn reo lên :


- Tướng công đi đâu thế? Báo hại chúng tôi uống rượu cũng nuốt không trôi!


Thân thể trần trụi đầy hương sắc và sự khêu gợi áp sát vào người Mạnh Tinh Hồn nhưng hình như hắn không còn cảm giác gì, phũ phàng gạt phắt thiếu nữ ra, nói cộc lốc :


- Cút!


Chợt nghe giọng nam nhân vang lên gay gắt :


- Ngươi bảo ai cút?


Mạnh Tinh Hồn nhíu mày.


Trên chiếc giường độc nhất trong phòng, một nam nhân vừa đẩy nữ nhân cố bám vào mình, tay vừa chộp thanh đao, vừa nhổm người lên vừa hỏi.


Đó là một thanh tử cương đao sáng loáng, chỉ nhìn những nét chạm khắc ở chuôi đao và ánh hàn quang tráng bạc pha màu tím từ lưỡi đao lóe lên cũng biết đó là thứ binh khí hiếm thế.


Mạnh Tinh Hồn bước vào giữa phòng, nhìn nam nhân hỏi :


- Ngươi là ai?


Nam nhân chợt vung đao múa lên một vòng, cười sằng sặc nói :


- Bằng hữu! Ngươi say rồi! Ngay cả ta mà ngươi cũng quên... Chính ngươi đã mời ta từ Tam Hoa Lâu tới đây. Ở đó chúng ta đã uống rượu với nhau mà! Ngươi nhất định mời ta đến đây... và ta đã đến, tất cả đúng như lời ngươi đã nói trước... rượu ngon... gái đẹp... ta rất hài lòng! Nhưng bỗng dưng sao ngươi bảo chúng ta cút đi?


Mạnh Tinh Hồn nghiến răng nói :


- Cả ngươi cũng cút ngay!


Nam nhân biến sắc ngồi thẳng dậy, vung đao lên hỏi :


- Ngươi nói gì?


Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nhắc lại :


- Cút!


Nam nhân chồm dậy hét lên :


- Ngươi say khướt rồi! Cho dù không nhớ ta thì cũng đừng quên thanh Tử Kim lỗ đao này!


Tử Kim lỗ đao đâu phải loại binh khí thông thường? Không những nó có giá trị rất lớn đến nghìn lạng hoàng kim mà còn với trọng lượng tới sáu bảy chục cân, chẳng phải người thường có thể sử dụng được, chỉ có những cao thủ công lực phi thường mới sử dụng nổi thanh đao đó.


Nói cho thật chính xác thì giang hồ đương đại chỉ có ba người dùng binh khí này.


Nhưng lúc này Mạnh Tinh Hồn không cần suy xét đến chi tiết vặt vãnh đó, chỉ lạnh lùng hỏi :


- Ngươi từng dùng thanh đao này để giết người rồi chứ?


Nam tử hán cười to đáp :


- Đương nhiên!


Mạnh Tinh Hồn lại hỏi :


- Ngươi đã giết bao nhiêu người?


Hán tử ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời :


- Hai mươi... ba mươi... hoặc nhiều hơn một chút. Ai mà nhớ hết được?


Mạnh Tinh Hồn trừng mắt nhìn đối phương. Đương nhiên hắn từng giết người, nhưng chỉ vì bắt buộc, ngoài ý muốn của hắn.


Mạnh Tinh Hồn không hiểu được trên đời có người lấy việc giết người làm thú vui, kể lại những chiến tích sát nhân của mình với sự khoái trá như thế.


Hắn căm ghét hạng người như vậy.


Lẽ ra hắn lại giết người, nhưng nam nhân đó chính do hắn mời tới đây.


Mạnh Tinh Hồn quắc mắt quát :


- Ra khỏi đây ngay, và đừng bao giờ tới đây nữa!


Người kia giờ đã tỉnh hẳn rượu, nhảy xuống giường cười nhạt nói :


- Hôm nay không muốn giết người. Hơn nữa ta đã uống rượu của ngươi, dùng nữ nhân của ngươi...


Chợt Mạnh Tinh Hồn đâm bổ tới, khi tên kia chưa kịp hiểu ra sự việc thì đã bị một chưởng đánh vào mặt, cố sức nhổ ra cả búng răng lẫn máu!


Chưởng thứ hai đánh tới thì hắn không còn biết gì nữa...


Trong ngôi nhà tranh chẳng mấy chốc đã trở lại cảnh tĩnh lặng cố hữu của nó.


Mấy nữ nhân chẳng mất nhiều thời gian để lẳng lặng chuồn khỏi nơi đáng sợ này.


Tên hán tử bị đánh bật khỏi cửa chết giấc rồi chẳng bao lâu tỉnh lại, lấm lét nhìn vào căn nhà nhỏ còn leo lét ánh đèn trong đó còn khật khưỡng một sát tinh đáng sợ.


Còn tên sát tinh này, tay cầm vò rượu thỉnh thoảng dốc vào miệng cho đến khi say khướt...


Tiếng bước chân làm Mạnh Tinh Hồn mở choàng mắt.

Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Thư Giáng sinh

Thư Giáng sinh

"Em chọn người khác đó là quyết định của em, tôi chọn em đó là quyết định của

30-06-2016
Hẹn ước của mùa hè

Hẹn ước của mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016
Cơm của má

Cơm của má

Bữa cơm gia đình đầy đủ các thành viên năm người, nhưng sao lúc đó tôi vẫn hồn

24-06-2016
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016