- Ngươi xem đây.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lần này y ăn luôn hai thìa.
Lục Tiểu Phụng nhìn cái thìa trong tay y, nhìn muốn lồi cặp mắt ra, chàng bỗng chụp lấy lò lửa, cử lên đặt xuống, làm một hơi ba trăm sáu chục lần, giựt lấy thìa gỗ, ăn luôn hai thìa.
Cặp mắt của Tướng Quân cũng nhìn muốn lồi ra.
Lục Tiểu Phụng thở phì phò hỏi :
- Ắn nữa?
Tướng Quân nghiến chặt răng nói :
- Ắn nữa.
Y tiếp lấy thìa gỗ, múc lên một thìa, bỗng nghe bộc lên một tiếng.
Lần này không phải là tiếng nịt da bị đứt, mà là thìa gỗ đã đụng vào đáy nồi.
Một thìa thịt là một cân, một nồi thịt ít nhiều cũng được ba chục năm chục thìa, hoàn toàn đã bị bọn họ ăn sạch sành sanh.
Lục Tiểu Phụng thở phào một hơi thật dài, sờ sờ vào cái bụng phình ra của mình, nói :
- Thịt ngon.
Tướng Quân nói :
- Thịt vốn là ngon.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ bất quá, không có thịt, chắc là hay hơn có thịt.
Tướng Quân trừng mắt nhìn chàng, bỗng cười lớn nói :
- Hay hơn nhiều.
Hai người đồng thời cùng cười lớn lên, bỗng đồng thời té bổ ngửa ra, nằm sóng sượt ra đài, mà vẫn còn cười sặc sụa.
Dưới đài dĩ nhiên còn có người, bao nhiêu người ở đó đều đang mở trừng cặp mắt nãy giờ, mồm há hốc ra, nhìn nhau trân trối, không nói được một lời.
Tướng Quân bỗng hỏi :
- Cái bụng của ngươi chưa bị vỡ tung ra hay sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Còn tốt.
Tướng Quân nói :
- Thật nhìn không ra, cái bụng nhỏ xíu đó của ngươi, lại chứa được bao nhiêu đó thứ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta còn ăn hơn ông được một thìa.
Tướng Quân nói :
- Một thìa của ta nhiều hơn thìa của ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chắc gì.
Tướng Quân nhảy bật người dậy, trừng mắt nhìn chàng.
Lục Tiểu Phụng vẫn còn nằm thoải mái ra đó.
Tướng Quân nói :
- Đứng dậy, nấu thêm một nồi thịt nữa tỷ thí lại.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không tỷ thí nữa.
Tướng Quân hỏi :
- Ngươi đã chịu thua?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi đã thắng rồi, còn tỷ thí gì nữa? Đã thắng rồi, còn chịu thua nổi gì?
Tướng Quân trừng mắt nhìn chàng, gân xanh nổi lên từng sợi, từng sợi, trên trán, mỗi sợi xem ra còn lớn hơn cả ngón tay của người thường.
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói :
- Thì ra, không những bụng ông phình ra, cái đầu cũng bị phình ra.
Tướng Quân bỗng nắm chặt hai nắm tay lại, toàn thân xương cốt kêu lên răng rắc như pháo nổ, thân hình vốn đang cao tám thước tám tấc của y, bỗng lại tăng thêm nửa thước nữa.
Xem ra, người này không những trời sinh ra thần lực, một thân ngạnh công, cũng đã luyện đến mức đăng phong.
Lục Tiểu Phụng bật cười hỏi :
- Ông muốn đánh nhau sao?
Tướng Quân câm miệng.
Hiện tại y đang tập trung lực lượng toàn thân, mở miệng ra, là sức lực sẽ bị phân tán.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ắn thịt thì ta chẳng còn hứng thú gì, nhưng đánh nhau, ta còn có thể phụng bồi đôi chút.
Tướng Quân bỗng gầm lên một tiếng, thổ khí dương thanh, đấm ra một quyền.
Y súc thế nãy giờ, giống như một cây cung đang giương sẵn, oai lực của cú đấm đó, thật không ai có cách gì tưởng tượng nổi.
Chỉ nghe loảng xoảng, tinh tang một hồi, nồi niêu hỏa lò đổ bể nghiêng ngửa, ngay cả bàn ghế phía ngoài đó một trượng cũng bị chấn động đảo điên, mâm chén trên bàn, có thứ rớt xuống đất, có thứ bị vỡ tan nát trên bàn.
Người của Lục Tiểu Phụng bị quyền phong đánh bay ra ngoài, bay một hơi qua ba bốn cái bàn dài, bay qua mười mấy cái đầu người, bay qua đại sảnh dài hơn mười trượng, như một con diều giấy bị đứt dây.
Trong đại sảnh lập tức có tiếng hoan hô nổi lên như sấm động.
Tướng Quân đứng một mình trên đài cao, xem ra thật là oai phong lẫm liệt, anh hùng vô địch.
Nào ngờ chính ngay lúc đó, bỗng nghe vù lên một tiếng, Lục Tiểu Phụng bỗng lại trở về vị trí cũ trước mặt y, nụ cười còn giữ trên môi, chàng nói :
- Cú đấm của ngươi thật làm ta mát mẻ quá, đấm giùm thêm một cú nữa được không?
Tướng Quân gầm lên giận dữ, đấm ra liên tiếp ba quyền.
Quyền pháp của y không hoa dạng, nhưng mỗi cú đấm ra, đều xác thực và hữu hiệu.
Oai lực của ba cú đấm đó, tuy không mãnh liệt bằng cú đầu tiên, nhưng lại nhanh hơn nhiều.
Lục Tiểu Phụng lại bị đánh cho bay lên, chỉ bất quá, lần này chàng không bị bay ra ngoài, bỗng nhiên người chàng lộn một vòng, lộn ra sau lưng Tướng Quân.
Người của Tướng Quân tuy khôi vĩ, phản ứng của y rất linh hoạt, động tác lại càng nhanh hơn, y rùn người xuống, Bá Vương Ngự Giáp, Tướng Quân Thoát Bào, Hồi Cung Xạ Nguyệt, đánh ra liên tiếp ba chiêu nữa.
Đây vốn là chiêu thức cơ bản phổ thông nhất trong quyền pháp, nhưng do y đánh ra, nhất định người thường không thể nào chống đỡ cho nổi.
May mà Lục Tiểu Phụng không phải là người thường, trên đời này, không thể tìm ra được một Lục Tiểu Phụng thứ hai.
Thân hình chàng lách qua, bỗng lướt qua dưới nách Tướng Quân, chàng bỗng thò tay ra, gát vào cùi chỏ của Tướng Quân, đưa đầu đụng vào dưới xương sườn của y.
Thân hình nặng một trăm bảy mươi ba cân của Tướng Quân, bị chàng đụng cho vừa thụp xuống vừa lùi lại, cơ hồ muốn rớt xuống đài.
Nhưng Lục Tiểu Phụng càng bị kinh ngạc hơn.
Chàng bỗng phát hiện ra, người này có một tấm thân hoành luyện công phu, chàng đụng đầu vào, như đụng vào tường đá, đụng muốn hoa cả mắt choáng váng cả mặt mày.
Chính vì mặt mày choáng váng trong lòng kinh hãi, mà chàng càng cười lớn hơn, cười lớn nói :
- Ngươi lại thua nữa.
Tướng Quân nói :
- Đánh rắm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta đánh có một quyền đã làm cho người muốn bổ ngửa ra, ngươi còn chưa chịu thua.
Tướng Quân nói :
- Ngươi dùng thứ quyền gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dùng đầu quyền.
Tướng Quân hỏi :
- Đây cũng là một thứ quyền sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đây là công phu đánh nhau, chỉ cần đánh đối phương ngã ra, tùy tiện muốn dùng gì cũng thế thôi.
Tướng Quân cười nhạt nói :
- Ta cũng muốn xem ngươi còn dùng được hay không.
Y rùn người xuống, lại xuất thủ lần nữa, quyền thức càng dày đặc, càng nhanh, chỉ muốn đứng vào cái thể không thể nào bại.
Chương trước | Chương sau