XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 5 - Khổ nói không hết lời

↓↓

Bỗng nghe ngoài cửa có người đang cười nhạt nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tốt thì tốt đó, chỉ tiếc là các ngươi đã chậm đi một bước.


Tùy theo tiếng cười nhạt đó, một lão già vừa ốm vừa cao, lưng khòm, mũi quặp như mũi ưng bước vào.


Biểu Ca thở ra nói :


- Ta biết Quản Gia Bà nhà ngươi nhất định là sẽ xen vào chuyện của chúng ta.


Quản Gia Bà nói :


- Ta chỉ bất quá lại báo cho các ngươi nghe một cái tin.


Câu Tử giành hỏi :


- Tin gì?


Quản Gia Bà nói :


- Con chó mực ấy đã tìm ra Lục Tiểu Phụng trước, dù hắn có sẩy tay, cũng còn có Tướng Quân.


Câu Tử thay đổi nét mặt hỏi :


- Tướng Quân tính làm gì?


Quản Gia Bà nói :


- Y đã bày sẵn trước mặt Hồng Môn yến, chờ Lục Tiểu Phụng lại.


* * * * *


Đêm vẫn là đêm, sương mù vẫn là sương mù, hang núi cũng vẫn còn là hang núi.


Nhưng trong lòng của Lục Tiểu Phụng không còn cảm thấy vậy.


Đi sánh vai chậm bước bên cạnh một thiếu nữ vừa đẹp vừa thông minh, dĩ nhiên còn khoan khoái hơn đi theo một con chó nhiều.


Diệp Linh dùng đuôi mắt liếc Lục Tiểu Phụng :


- Xem dáng điệu của anh có vẻ thoải mái lắm?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ít nhất tôi cũng khoan khoái hơn lúc nãy.


Diệp Linh hỏi :


- Bởi vì anh biết tôi không cắn anh?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Cô cũng dễ coi hơn con chó lúc nãy, dẹp hơn tất cả những con chó nào khác.


Diệp Linh bật cười, cô cười càng ngọt ngào :


- Không lẽ tôi chỉ hơn chúng nó có bao nhiêu ấy thôi sao?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Dĩ nhiên là có cái khác.


Diệp Linh hỏi :


- Còn có gì nữa?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Cô còn biết nói chuyện, tôi thích nghe cô nói chuyện.


Diệp Linh chớp mắt nói :


- Anh thích nghe tôi nói gì? Có phải là thích nghe tôi nói bí mật của nơi đây không?


Lục Tiểu Phụng bật cười.


Nụ cười của chàng không chừng có rất hiều ý nghĩa, nhưng nhất định không có chút gì là phủ nhận.


Diệp Linh hỏi :


- Anh muốn bắt đầu từ chỗ nào?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Từ Câu Tử được không?


Diệp Linh tròn xoe đôi mắt lên, nhìn chàng ra vẻ kinh ngạc hỏi :


- Anh cũng biết Câu Tử sao? Anh làm sao biết ông ta?


Lục Tiểu Phụng nhẫn nha nói :


- Không những tôi biết Câu Tử, tôi còn biết Tướng Quân, Biểu Ca và Quản Gia Bà.


Diệp Linh bước tới ngắt một cái lá cây, rồi lại trở về, cô bỗng thở ra nói :


- Anh biết nhiều chuyện quá rồi, chỉ bất quá, nếu anh còn muốn hỏi, tôi sẽ nói cho anh nghe.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Vậy thì cô vẫn cứ bắt đầu từ Câu Tử mà nói đi.


Diệp Linh nói :


- Hắn ta là một tên giết người, cũng là một con chó sói háo sắc, hiện tại hắn ta chỉ nghĩ được có một chuyện, đó là xé tan quần áo tôi ra, đè tôi xuống giường.


Lục Tiểu Phụng thở ra nói :


- Thật ra, cô cũng không cần phải nói thẳng băng ra vậy.


Diệp Linh tròn xoe cặp mắt thuần chân ngây thơ của cô ra nói :


- Tôi là một người thẳng thắn, tấu xảo lại là một người hiểu đàn ông rất rõ ràng.


Lục Tiểu Phụng lại thở ra, chàng cười khổ nói :


- Thật là tấu xảo quá, chỉ tiếc là tôi không muốn nghe có bao nhiêu người đàn ông muốn thoát y phục của cô ra.


Diệp Linh chớp mắt hỏi :


- Nếu có người muốn cởi quần anh ra, anh có muốn nghe không?


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Chuyện đó cũng bình thường thôi, cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải.


Diệp Linh hỏi :


- Nếu người muốn cởi quần anh ra là đàn ông thì sao?


Lục Tiểu Phụng la hoảng lên :


- Đàn ông?


Diệp Linh nhoẻn miệng cười nói :


- Tôi nói sai rồi, không phải một người, là hai người.


Lục Tiểu Phụng hết còn la nổi, một hồi thật lâu, chàng mới mở miệng hỏi dò :


- Có phải là Biểu Ca và Quản Gia Bà không?


Diệp Linh tròn xoe cặp mắt :


- Sao anh biết?


Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :


- Cái tên của hai người này, nghe có vẻ tà khí làm sao đó.


Diệp Linh nói :


- Nhưng người đáng sợ nhất không phải là bọn họ.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Sao?


Diệp Linh hỏi :


- Anh có bao giờ gặp một người chỉ dùng tay không xé sống con bò mộng ra làm đôi không?


Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu nói :


- Không.


Diệp Linh hỏi :


- Anh có bao giờ gặp... một người chỉ dùng có một ngón tay mà gõ nát đầu người ta không?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Không.


Diệp Linh nói :


- Hiện tại anh sẽ thấy ngay bây giờ đây.


Lục Tiểu Phụng nuốc ực nước miếng hỏi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chụp ảnh gia đình

Chụp ảnh gia đình

"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được

24-06-2016
Những ngày mưa lạ

Những ngày mưa lạ

Kỳ nghỉ bất chợt Đợt break sau common test bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa

28-06-2016
Lời xin lỗi nho nhỏ

Lời xin lỗi nho nhỏ

Tự dưng Trâm đi ngang qua tôi trên phố đông người, thản nhiên không hề biết. Tôi hơi

28-06-2016
Đánh đổi

Đánh đổi

Anh dùng chú chó nhỏ màu trắng đổi lấy nụ cười của cô. Còn cô dùng cả một đời

24-06-2016
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Tại sao cậu không nói?

Tại sao cậu không nói?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ngồi bên cửa

27-06-2016