Old school Swatch Watches
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 5 - Khổ nói không hết lời

↓↓

Lần này y khai triển quyền pháp ra, người ta mới thấy được công phu chân chính của y.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng không cách nào công vào được, quyền pháp này đã khai triển ra, thiên hạ không còn ai công vào được. Lục Tiểu Phụng hình như cũng biết được điều đó, chàng bèn thôi không đánh nữa, thoái lui ra góc đài xa xa, rồi bỗng khom lưng lại, ôm lấy bụng la :


- Không xong rồi, ta đau bụng quá, đau muốn chết luôn.


Thật ra, chàng cũng biết quá, dù chàng đau bụng chết đi, cũng chẳng ai thèm để ý tới.


Tướng Quân vụt tới như mũi tên, đấm ra một quyền sấm sét.


Nào ngờ Lục Tiểu Phụng chờ lúc y vừa tung người lên, chàng đã trượt qua phía dưới chân y, như một con cá, rồi bỗng dùng hai tay đè xuống đất, một chiêu Lý Ngư Đả Đỉnh, mông đít của mình đụng vào mông đít của y.


Tướng Quân đang lấy hết sức đánh tới, làm sao còn thu thế lại kịp, lần này y đụng cho một cái rớt xuống đài, cơ hồ muốn té lăn ra.


Lục Tiểu Phụng vỗ tay cười lớn :


Ngươi lại thua nữa rồi.


Tướng Quân mặt mày xanh lè, cặp môi run rẩy cả lên.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Lần này tại sao ngươi không hỏi ta dùng thứ quyền gì?


Tướng Quân không hỏi, không mở miệng.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Cái này là cổ quyền.


Chàng mỉm cười nói tiếp :


- Lần sau, nếu ngươi gặp người nào đánh nhau mà còn sử dụng được cả tới mông đít, tốt hết là ngươi nên tránh xa ra, bởi vì ngươi không phải là địch thủ của y.


Tướng Quân bỗng gầm lên một tiếng lớn, một quyền đánh ra, lần này y không đấm vào người, y đấm vào đài.


Đài làm bằng đá xanh, bị y đấm cho một cái vỡ đi một góc, đá vụn bay tứ tung ra mọi nơi.


Thân hình của y cũng theo đó tung lên, người đang ở trên không trung, đã đấm ra quyền thứ hai.


Chiêu thức trên cao đánh xuống, tuy uy mãnh, nhưng rất dễ bị lộ nhược điểm của mình, vốn chỉ dùng được trong nhữnh trường hợp lấy mạnh hiếp yếu mà thôi. Lục Tiểu Phụng không thể xem là yếu hơn y, y sử ra chiêu này thật tình là quá mạo hiểm, bởi vì y tính đúng là Lục Tiểu Phụng không đứng vững vàng lúc đó.


Bất kỳ ai cũng đều không thể nào đứng vững cho được giữa lúc cái đài đang bị văng bể tứ tung như vậy.


Đứng không vững thì không cách nào phản kích lại được, không thể phản kích được thì chỉ còn cách thoái lùi tránh né, bất kể là tránh né ra sao, đều sẽ không khỏi bị quyền phong của y quét trúng.


Chiêu đó của y tuy rất nguy hiểm, nhưng chính là sát thủ "đặt mình vào chỗ chết để sống".


Thương thế của Lục Tiểu Phụng còn chưa lành hẳn, người chàng suy nhược, lấy cái oai lực của quyền phong mạnh mẻ như vậy, chắc chắn chàng sẽ chịu không nổi.


Chàng không chịu đỡ.


Và chàng còn phản kích được, trong tình thế không thể nào phản kích được, chàng đã xuất thủ phản kích.


Tướng Quân thân trải trăm trận, quyết thắng cũng chỉ trong tích tắc một hơi thở, y vốn đã tính không sai trật đi đâu.


Chỉ tiếc là lần này, y tính trật đi mất một chiêu.


Lục Tiểu Phụng làm chuyện gì trước giờ đều là những chuyện không ai có thể ngờ là chàng làm được.


Lần này chàng không dùng đầu quyền, cũng không dùng cổ quyền, mà dùng bàn tay của chàng, ngón tay của chàng!


Lục Tiểu Phụng độc nhất vô nhị, Linh Tê chỉ độc nhất vô nhị.


Thân hình của chàng bỗng tà tà bay lên, chàng thò hai ngón tay ra nhe nhẹ búng một cái, ngón trỏ búng vào đầu quyền của Tướng Quân, ngón giữa búng vào giữa ngực Tướng Quân.


Cú đấm như sắt thép bể tan cả góc đài, lồng ngực ngay cả đao kiếm còn không chém vào được, thì hai ngón tay của chàng búng vào, có thể làm được chuyện gì?


Không ai có thể tưởng tượng được hai cái búng đó oai lực đến đâu.


Tướng Quân rống lên một tiếng, người y đã bay ra ngoài, rớt nặng nề xuống đất trong đám đá vụn.


Trong đại sảnh còn ba mươi sáu người, đều đang trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt lộ đầy vẻ kỳ quái.


Lục Tiểu Phụng đang cười khổ.


Chàng chỉ còn nước cười khổ, bởi vì chàng biết, những người này tuy không phải là bạn bè của Tướng Quân, hiện tại cũng đều biến thành đối đầu với mình.


Một người vừa mới chân ướt chân ráo lại một nơi xa lạ, bỗng gây thù với ba mươi sáu người một lúc, đối với bất kỳ ai, cũng không thể là một chuyện thoải mái gì cho lắm.


Chàng chỉ hy vọng Tướng Quân không bị thương nặng lắm.


Đợi đến lúc chàng quay đầu lại nhìn, Tướng Quân vừa nằm sóng sượt trên đám đá vụn đã biến đi đâu mất.


Chàng lại quay đầu cái nữa, bèn thấy một người mặc áo xám chầm chậm bước ra ngoài, Tướng Quân đang nằm trong lòng của lão.


Lấy tai mắt linh mẫn như của Lục Tiểu Phụng, mà chẳng hề phát hiện ra được người này từ đâu lại, chẳng phát hiện ra lão ôm Tướng Quân đi bằng cách nào, trong phút chốc lão đã bước ra tới cửa lớn.


Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra.


Người mặc áo xám đã ra khỏi cửa.


Ba mươi sáu người trong đại sảnh cũng đều đứng dậy, chầm chậm bước theo ra, không ai quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Phụng một nửa con mắt, hình như bọn họ đã coi chàng là một người đã chết rồi.


Bất kỳ ai đã chết rồi, dù có dễ nhìn đến đâu, cũng không có người nào thèm nhìn đến.


Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy mình đang đứng trong mộ phần, không có bóng người, không có tiếng động, ánh đèn tuy còn sáng đó, nhưng phảng phất còn tối tăm hơn cả bóng đêm.


Nếu mình chẳng thấy gì cả, ngay cả chút hy vọng cũng không thấy đâu, thì ánh đèn đối với mình còn nghĩa lý gì?


Cũng không biết trải qua bao lâu, chàng vẫn còn đứng ngốc người ra ở đó, chẳng động đậy một tí nào.


Nơi đây vốn là một chỗ hoàn toàn xa lạ, chàng còn đi đâu được nữa bây giờ?


Chàng đã vào con đường cùng rồi, còn đi đâu được nữa?


Chính ngay lúc đó, chàng thấy một cặp mắt, và một bàn tay.


Một bàn tay nhỏ bé trắng ngần, một cặp mắt đang chứa đầu nụ cười.


Diệp Linh đang đứng ngoài cửa, vẫy tay ra dấu.


Lục Tiểu Phụng lập tức bước lại.


Dù cho ngoài cửa có một ngàn cái bẫy rập, một vạn thứ mai phục đang chờ chàng ở đó, chàng cũng không ngần ngừ gì bước ra ngay.


Bởi vì chàng bỗng phát hiện ra, cái cô độc vừa tuyệt vọng, vừa không được một ai giúp đỡ mình, còn đáng sợ hơn rất nhiều.


Ngoài cửa chẳng có gì cả, chỉ có một người, một bức màn đêm.


Cặp mắt của Diệp Linh trong bóng tối nhìn ra, sáng rực như tinh tú vừa hiện ra trong bầu trời.


Cô nhìn Lục Tiểu Phụng mỉm cười, cô bỗng nói :


- Cung hỷ anh.


Lục Tiểu Phụng không hiểu :


- Sao lại cung hỷ tôi?


Diệp Linh nói :


- Bởi vì anh còn chưa chết, một người chỉ cần còn sống được, là chuyện đáng vui đáng mừng.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Tôi đáng lý ra phải chết sao?


Diệp Linh gật gật đầu.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Bây giờ thì sao?


Diệp Linh nói :


- Hiện tại, ít nhất anh còn có thể trú được trong U Linh sơn trang thêm một chút nữa.


Lục Tiểu Phụng thở phào, nhịn không nổi lại hỏi :


- Lúc nãy người mặc áo xám là ai?


Diệp Linh hỏi lại :


- Anh đoán không ra sao?


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Lão Đao Bả Tử đấy sao?


Diệp Linh đảo quanh tròng mắt hỏi :


- Anh thấy ông ta là người thế nào?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Một người thật đáng sợ.


Diệp Linh hỏi :


- Anh xem võ công ông ta thế nào?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Tôi nhìn không ra.


Diệp Linh hỏi :


- Ngay cả anh cũng nhìn không ra?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

23-06-2016
Vợ béo

Vợ béo

Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu

24-06-2016
Ngày ấy sẽ đến

Ngày ấy sẽ đến

Tình yêu một ngày. Yêu nháp. Yêu thử. Một ngày trọn vẹn. Phi vào vai như chính mình

30-06-2016
Lời nguyền Ebola

Lời nguyền Ebola

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ba tháng

25-06-2016
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương