Lục Tiểu Phụng hỏi :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Sao?
Du Hồn nói :
- Bởi vì nơi đây, ít nhất có một nửa là thứ điên rồ, chuyện khoái trá của bọn họ là đi ngược đãi người khác, nhìn người khác chịu khổ, trong đó còn có sáu bảy tên điên càng đáng sợ nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bảy người nào?
Du Hồn nói :
- Một tên là Quản Gia Bà, một tên là Đại Tướng Quân, một tên là Biểu Ca, một tên là Câu Tử...
Y vừa nói bốn tên đó xong, thân hình bỗng nhấc lên.
Song cửa rất nhỏ, nhưng bàn tay y chạm vào song cửa, người y đã bay ra.
Xem ra, không những khinh công của y rất cao, y còn biết xúc cốt công.
Cái thứ công phu ấy, vốn là tuyệt kỹ của Tư Không Trích Tinh, y và Tư Không Trích Tinh có liên hệ gì không?
Lục Tiểu Phụng không kịp nghĩ thêm, vì chàng cũng đã nghe có tiếng chân đang bước lại.
Bước chân rất nhẹ nhàng, chỉ có dã thú mới có bước chân êm ái như vậy.
Chỉ có những tay lão luyện giang hồ khinh công cao cường mới có bước chân êm ái như dã thú vậy.
Trong U Linh sơn trang, làm gì có nhiều tay khinh công cao cường như thế?
Lục Tiểu Phụng còn đang kinh ngạc, đã có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Thật tình chàng muốn xem thử người này là ai, mặt mày ra sao.
Chàng lập tức bước lại mở cửa ra.
Mở cửa rồi, chàng càng kinh ngạc hơn.
Gõ cửa không phải là một người, mà đích xác là một con dã thú có bốn chân mềm mại.
Là một con chó!
Một con chó lớn toàn thân đen bóng, trong màn đêm xem ra thật giống một con báo.
Nhưng trông nó không có vẻ gì hung dữ, dường như đã được huấn luyện lâu năm, đã hết sạch bản năng thù địch với con người.
Nó không sủa, bởi vì trong miệng nó đang ngậm một miếng giấy.
Trên miếng giấy có đề bốn chữ :
- Mời đi theo tôi.
Con chó này sẽ đưa chàng đi ăn tối.
Lục Tiểu Phụng bật cười.
Bất kể ra sao, có cơm ăn cũng là chuyện khoan khoái lắm rồi, thật tình chàng rất cần một bữa ăn tối vừa ngon miệng vừa thật nhiều.
Sườn chiên, thịt vịt tam tiên, tôm kho...
Nghĩ đến những món ăn Du Hồn vừa nhắc lúc nãy, nước miếng của chàng xém chút nữa đã ứa ra khỏi miệng.
Con chó vẫy đuôi với chàng, chàng cũng vỗ vỗ vào đầu nó, mỉm cười nói :
- Mi có biết ta thà để cho mi dẫn đường hơn không? Bởi vì chó ở đây thật tình còn dễ thương hơn người nhiều lắm.
Đêm đã xuống, sương mù vẫn chưa tan, trong sương mù tuy cũng có vài chục đốm lữa lập lòe, nhưng bốn bề đều tối mịt.
Con chó mực đang đợi, đến lúc chàng đã quen với bóng tối rồi, chàng phát hiện ra, mình đang đi trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo.
Hai bên đường có đủ các loại cây, còn có hoa cỏ không biết tên.
Hang núi này chắc dưới ánh mặt trời hẳn là đẹp lắm.
Nhưng trong hang núi này, có lúc nào ánh mặt trời chiếu được tới nơi không?
Lục Tiểu Phụng bỗng phát hiện ra, cái mình đang khát vọng được nhìn thấy nhất, không phải là sườn chiên, mà là ánh sáng mặt trời.
Chàng cũng như những người khác, cũng từng thù ghét ánh mặt trời.
Mỗi khi chàng ở trong ánh mặt trời mùa hạ như lữa thiêu đó, bị chiếu cho mồ hôi ra dầm dề trên mặt, thở phì phò như trâu, là chàng nhịn không được phải chửi mắng mặt trời.
Nhưng hiện tại, cái mà chàng khát vọng nhất, lại chính là ánh mặt trời.
Trên đời này có rất nhiều chuyện đều như vậy, chỉ lúc mình mất cái gì rồi, mình mới biết nó trân quý như thế nào.
Lục Tiểu Phụng thở ra trong bụng, chàng bỗng nghe bên cạnh cũng có người đang thở ra, không những thở ra, còn mở miệng nói :
- Lục Tiểu Phụng, ta biết ngươi sẽ lại đây, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi.
Nơi đây là U Linh sơn trang, trong bóng tối không biết có bao nhiêu oan hồn đang ẩn núp, giọng nói của người này nghe thật phiêu dưỡng lạnh lẽo như giọng quỷ hồn.
Bàn tay của Lục Tiểu Phụng rướm đầu mồ hôi lạnh.
Chàng nghe giọng nói rõ ràng bên cạnh mình, nhưng không thấy có hình bóng ngưỡi nào chung quanh.
- Ngươi nhìn không thấy ta đâu.
Giọng nói lại vang lên :
- Ác quỷ đã đòi mạng người nào, nhất định không để cho người đó thấy mình.
- Ta thiếu nợ ngươi một mạng người sao?
Lục Tiểu Phụng hỏi dò.
- Ừ.
- Mạng của ai?
- Mạng của ta.
- Ngươi là ai?
- Ta chính là Lam Tu Tử chết dưới tay của ngươi đây.
Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn.
Một người lúc chân chính bị khẩn trương sợ hãi, thường thưỡng tự nhiên bật cười lên.
Tiếng cười của chàng tuy lớn, nhưng rất ngắn.
Chàng bỗng phát hiện ra, ngưỡi đang nói, không phải là người, cũng không phải là quỷ, mà là con chó.
Con chó mực nãy giờ đang đi trước mặt chàng đã quay đầu lại, đưa cặp mắt như con cá chết trừng trừng nhìn chàng :
- Ta chính là Lam Tu Tử, người đã bị ngươi giết đây.
Câu nói này phát ra từ miệng con chó, từng chữ từng chữ một.
Chó làm sao biết nói tiếng người?
Không lẽ quỷ hồn của Lam Tu Tử đã nhập vào xác con chó này?
Lá gan của Lục Tiểu Phụng có lớn bao nhiêu, cũng nhịn không nổi phải rỡn da gà lên, chính ngay lúc đó, con chó đã sủa lên một tiếng rồi chồm lại.
Chàng đang tính chụp lấy chân trước của con chó, nào ngờ trước bụng của con chó bỗng có một bàn tay thò ra.
Một bàn tay người, bàn tay đang nắm một con dao, bàn tay vung lên, con dao bay ra, nhắm tới bụng dưới của Lục Tiểu Phụng.
Nhát đao này thật là ra ngoài ý liệu của ngoài ý liệu, trên đời này có mấy ai tránh khỏi nhát đao này?
Ít nhất cũng có một người.
Bụng dưới của Lục Tiểu Phụng bỗng thóp vào, chàng thò hai ngón tay ra kẹp vào một cái, quả nhiên kẹp dính vào lưỡi đao.
Con chó thì đã búng ngược người, lướt ra xa ba trượng, chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm...
Trong bóng đêm, không thể nào thấy được một thứ gì.
Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên nhìn vào bóng đêm, rồi cúi đầu xuống nhìn lưỡi đao trong tay mình, chỉ còn nước cười khổ với chính mình.
Đây vốn rõ ràng là một cơn ác mộng, nhưng lại không phải là mộng.
Trong U Linh sơn trang như một cơn mộng, chuyện này có thật hay mơ, vốn khó mà phân biệt ra cho rõ ràng.
Chỉ bất quá, chàng còn hiểu được một chuyện, nơi đây, chưa chắc là chó đã dễ thương hơn người.
Trong bóng đêm bỗng có tiếng người vọng ra :
- Hiện tại anh còn cho người ta dẫn đường nữa không?
Lần này chàng nhìn thấy người.
Chàng lại gặp Diệp Linh.
Ánh đèn như sương mù, sương mù như ánh đèn hôn ám, Diệp Linh vẫn ngọt ngào làm sao.
- Hiện tại anh cũng đã biết, nơi đây rốt cuộc người dễ thương hay chó dễ thương.
- Tôi không biết.
- Anh còn chưa biết?
- Tôi chỉ biết một chuyện.
Lục Tiểu Phụng nói :
Chương trước | Chương sau