Polaroid
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 4 - Thế giới của người chết

↓↓

Chàng cười không những có vẻ kỳ quái, mà còn có vẻ gì đó thật bi ai :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tôi sống đã ba chục năm, đây là lần đầu tiên tôi có nhà riêng của mình, phòng riêng của mình.


Chàng không nói hết được câu, bởi vì Diệp Linh đã bịt miệng chàng lại... lấy miệng của mình bịt lại miệng của chàng.


Môi của cô mát mẻ và mềm mại.


Đôi môi của hai người chỉ bất quá dính nhẹ vào nhau, cô bỗng đấm một quyền vào bụng của Lục Tiểu Phụng.


Cô xuất thủ thật hung dữ và mạnh bạo.


Lục Tiểu Phụng bị đấm cho gập cả người lại, cô cười khúc khích, chạy ra ngoài.


- Nhớ đó, không được cho ai vào cửa.


Giọng của cô đã ra tới ngoài cửa.


- Nhất là không được cho Hoa quả phụ vào.


- Hoa quả phụ lại là ai?


- Bà ta không phải là người, bà ta là con chó cái, con chó cái ăn thịt người.


* * * * *


Lục Tiểu Phụng có bốn hàng lông mày, nhưng chàng chỉ có hai bàn tay.


Chàng dùng tay trái xoa xoa bụng, dùng tay phải sờ vào môi, vẻ mặt của chàng không biết là đang khóc hay là đang cười.


Cứ như vậy mà chàng hồ đồ từ người sống biến thành người chết, hồ đồ có một mái nhà.


Chàng còn có cặp giò, nhưng chàng không đi đâu được.


Chàng bỗng ngủ thiếp đi, ngủ một lát lại bắt đầu nằm mộng, mộng thấy mình bị một chiếc lá thật lớn lạnh ngắt phủ lên người, rồi lại mộng thấy một con chó cái mình đầy những hoa đang gặm xương mình, ngay cả tiếng nhai rau ráu chàng còn nghe rõ mồn một.


Sau đó chàng phát hiện ra, trong phòng đang có người đang nhai xương rau ráu thật.


Không phải là xương của chàng, mà là xương gà.


Ngồi đó nhai xương gà, cũng không phải là con chó cái, mà là một người.


Lục Tiểu Phụng vừa tỉnh dậy, người đó lập tức giật mình, giống như một con dã thú vừa bị kinh động.


Y quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầyvẻ thù địch.


Nhưng miệng của y còn không ngớt nhai xương gà.


Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ thấy qua một người nào nhai xương gà một cách hứng thú như vậy, chàng cũng chưa hề thấy người nào ốm như y.


Thật ra, bao nhiêu thịt trên người y, cộng lại nhất định không hơn thịt trên miếng xương y đang gặm nhiều lắm.


Y phục trên người y rất hoa lệ, nhất định không giống như người bần cùng phải đi gặm xương gà.


Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi bèn mở miệng hỏi dò :


- Ông có bị bệnh không?


- Nguơi mới là bị bệnh!


Người này nhổ toẹt một cái, nhổ hết đám xương gà nhai trong miệng xuống sàn nhà, nhe hàm răng trắng ởn ra, nhìn lom lom hung tợn vào Lục Tiểu Phụng :


- Ngươi nghĩ ta có bệnh gì? Bệnh đói?


- Ông không đói?


- Mỗi ngày ra ăn ba bữa, có lúc còn ăn thêm bữa khuya.


- Ông ăn gì no?


- Ta ăn cơm, ăn miến, ăn thịt, chỉ cần có gì ăn được là ta đều ăn.


- Hôm nay ông đã ăn gì rồi?


- Trưa hôm nay ta đã ăn cơm món bắc phương nấu, một món là sườn chiên, một món là lẫu dê, một món là thịt vịt tam tiên, một món là đậu hủ rán, một món là tôm rang, một món là bồ câu ngũ mai, còn có một tô canh dưa thịt viên.


Lục Tiểu Phụng bật cười.


Người này trừng mắt nhìn chàng :


- Ngươi không tin?


- Tôi chỉ bất quá lấy làm kỳ, một người như vậy, tại sao lại xông vào nhà người ta gặm xương gà.


- Bởi vì ta thích vậy.


Lục Tiểu Phụng lại bật cười.


- Chỉ cần ông thích, chỉ cần nơi đây có xương gà, lúc nào cũng sẽ hoan nghênh ông lại.


Ánh mắt người này bỗng nhiên ngược lại lộ vẻ cảnh giác nghi ngờ :


- Ngươi hoan nghênh ta lại? Tại sao?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi có một căn nhà, bởi vì ông là người khách đầu tiên của tôi, bởi vì tôi thích bạn bè.


Dáng điệu của người này lại càng lộ vẻ hung dữ :


- Ta không phải là bạn của ngươi.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Hiện tại không chừng là không phải, sau này nhất định sẽ vậy.


Người này tuy còn nhìn lom lom vào chàng, thần sắc của y đã từ từ bình tĩnh lại.


Bất cứ ai cũng không thể không thừa nhận rằng, Lục Tiểu Phụng trước giờ rất biết kết bạn, và bạn bè ai cũng thích chàng.


Bất kể bạn trai hay bạn gái đều vậy.


Lục Tiểu Phụng đã ngồi dậy, chàng bỗng thở ra một hơi nói :


- Chỉ tiếc là nơi đây không còn rượu, nếu không tôi nhất định uống với ông hai ly.


Ánh mắt người này bỗng sáng lên, y nói :


- Nơi đây không có rượu, không lẽ ngươi không ra ngoài kiếm được hay sao?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Tôi vừa đến đây chưa đầy nửa ngày, nơi đây tôi không quen lắm, nhưng tôi bảo đảm, không quá ba ngày, ông muốn uống thứ gì, tôi sẽ tìm cho ông.


Người này chăm chú nhìn chàng cả nửa ngày, rốt cuộc mới thở ra một hơi, toàn thân cảnh giác đã buông lỏng ra :


- Ta tên là Du Hồn, không chừng tùy thời tùy lúc đều xông vào nhà ngươi, ngươi có e ngại gì không?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Không ngại gì cả.


Chàng không ngại gì thật.


Chàng đã từng nửa đêm lại lôi bạn bè từ trong chăn ấm ra uống rượu với mình, bạn bè cũng không hề phàn nàn.


Bởi vì mọi người đều biết, nếu có người nửa đêm lại tìm chàng, không những chàng không tức giận, ngược lại còn khoái chí muốn chết.


Màn đêm đã bao trùm vạn vật, gió đêm bỗng đem lại tiếng chuông.


- Đây là chuông vãn phạn.


Lục Tiểu Phụng không hiểu, Du Hồn giải thích :


- Chuông vãn phạn là chuông gọi mọi người đi ăn cơm tối.


- Mọi người đều lại?


- Ừ.


- Mỗi ngày đều phải lại?


- Một tháng nhiều nhất chỉ có bốn năm ngày.


- Đều vào lúc nào?


- Mồng một, mười lăm, qua năm mới mùa mới, có danh nhân lại lần đầu.


Y ngắm Lục Tiểu Phụng từ trên xuống dưới :


- Nhất định ngươi là danh nhân, không lẽ ngươi là cái gã có bốn hàng lông mày Lục Tiểu Phụng?


Lục Tiểu Phụng cười khổ :


- Chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng của bây giờ, không còn là Lục Tiểu Phụng của lúc trước.


Du Hồn muốn nói gì đó nhưng nhịn lại, y bỗng đứng dậy :


- Lát nữa sẽ có người lại đưa ngươi đi ăn, ta phải đi đây, tốt nhất là ngươi đừng nói cho ai biết, ta đã lại đây.


Lục Tiểu Phụng không hề hỏi y lý do tại sao.


Người khác cầu xin chàng chuyện gì, chỉ cần chàng chịu rồi, chàng không hề hỏi người đó lý do tại sao.


Chỉ nhờ vào điểm đó thôi, chàng đã có rất nhiều bạn bè.


Du Hồn dĩ nhiên cũng rất mãn ý về chuyện đó, y bỗng hạ giọng nói :


- Lát nữa ngươi lại đại sảnh, bọn họ nhất định sẽ cho ngươi một cú lập oai.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tôi và nó

Tôi và nó

Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì,

30-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016
Bạn sẽ ôm khi nào?

Bạn sẽ ôm khi nào?

Một cô gái nhắn tin cho một người bạn rằng: "Khi bị stress, người ta thường làm

28-06-2016
Ngọng nước mắm

Ngọng nước mắm

Hai đứa yêu nhau chắc không ai trong xóm trọ biết, mọi người vẫn thấy nó gọi anh

24-06-2016
Em có hạnh phúc không?

Em có hạnh phúc không?

  Thành chăm chú gỡ từng chiếc kẹp hoa gài trên tóc cô dâu. Biết anh đang sốt ruột

28-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Trái tim không gục ngã

Trái tim không gục ngã

 Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ

23-06-2016
Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc của nó, đến bây giờ vẫn chẳng thẻ kể hết được, thế nên làm sao phải

27-06-2016