Giọng nói từ một căn nhà gỗ gần đó truyền ra.
Căn nhà gỗ nhỏ màu xám, trong đám mây trắng mịt mù đó, nhất định phải chú ý lắm mới thấy được.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thấy được... chàng chỉ thấy có căn nhà nhỏ, không thấy người.
Tiếng rên rỉ còn chưa ngừng hẳn, Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi mở miệng hỏi :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Có ai bị thương vậy?
- Không bị thương gì cả, nhưng sắp chết rồi.
Đây là giọng con gái.
- Sắp bị anh hát cho chết mất thôi.
- Cô trú ở nơi đây, dĩ nhiên là người đã chết rồi, có chết thêm lần nữa thì có hề gì.
- Anh hát cái thứ đó, ngay cả quỷ sống còn chịu không nổi, huống gì là người chết?
Lục Tiểu Phụng cười lớn.
Trong căn nhà gỗ lại có tiếng người hỏi ra :
- Anh có biết người lúc nãy cứu anh là ai không?
- Là cô?
- Không sai tí nào, chính là tôi.
Giọng của cô thật ngọt ngào :
- Tôi họ Diệp, tên là Diệp Linh, mọi người gọi tôi là Tiểu Diệp.
- Tên hay lắm.
- Tên của anh cũng hay lắm, nhưng tôi không hiểu, một gã đàn ông tại sao lại tên là Tiểu Phụng Hoàng?
Nụ cười của Lục Tiểu Phụng biến ra nụ cười khổ, chàng nói :
- Tôi tên là Lục Tiểu Phụng, không phải là Tiểu Phụng Hoàng.
Diệp Linh lại hỏi :
- Như vậy có gì là khác?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Phụng hoàng là một đôi, phụng là con trống, hoàng là con mái.
Chàng chầm chậm bước tới, căn nhà gỗ bỗng yên lặng trở lại, một hồi thật lâu, mới có tiếng Diệp Linh thở nhẹ ra nói :
- Tôi chỉ bất quá là một chiếc lá nhỏ, đã không có một đôi, cũng không biết là trống, hay là mái.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chuyện đó cô khỏi phải lo, tôi bảo đảm chỉ cần nhìn là biết ngay cô là trống hay là mái.
Chàng bỗng đẩy cánh cửa ra, rồi bước vào nhà.
Bên ngoài nhìn vào, căn nhà này đã nhỏ đến đáng thưong, bước vào trong, lại càng giống như một chuồng bồ câu.
Nhưng bồ câu tuy nhỏ, ngũ tạng đều có đầy đủ, căn nhà này cũng vậy, nhà người ta có gì, căn nhà này hầu như cũng không thấy thiếu, thậm chí còn có chỗ đi cầu.
Lục Tiểu Phụng không phải là người có hứng thú gì nhiều với nhà cầu, hiện tại chàng chú ý đến cái thùng cầu này, chỉ vì lúc chàng bước vào, cô bé đang mặc bộ y phục màu hồng ngồi trên đó, mặc y phục chỉnh tề ngồi trên đó, mở cặp mắt tròn xoe đen lánh nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đỏ mặt cả lên.
Bất kể ra sao, con gái người ta đang ngồi nơi đó, đàn ông con trai không thể nào xông xáo vào như vậy.
Nhưng đã lỡ xông vào rồi, muốn trốn ra, không phải lại càng không phải lắm sao?
Người có tội kể tội mình ra trước, Lục Tiểu Phụng đảo quanh tròng mắt, bỗng cười nói :
- Bình thường cô hay ngồi trên chỗ này tiếp khách sao?
Diệp Linh làm vẻ nghiêm trang lắc đầu nói :
- Chỉ có hai trường hợp tôi muốn vào ngồi nơi đây.
Có một trường hợp ai ai cũng đều biết không cần phải hỏi ra, còn trường hợp kia là gì nhĩ?
Diệp Linh nói :
- Là lúc trong đó có thứ gì muốn chui ra.
Lục Tiểu Phụng lại bật cười.
Trong đó còn có thứ gì chui ra được nữa? Ngoài mùi hôi thối ra, còn có gì khác bây giờ?
Diệp Linh nói :
- Anh có muốn xem thử trong đó có gì không?
Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu :
- Không muốn.
Diệp Linh nói :
- Chỉ tiếc là anh không muốn xem cũng phải xem.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao?
Diệp Linh nói :
- Bởi vì những thứ trong này đều giao hết cho anh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tôi không muốn cũng không được?
Diệp Linh nói :
- Dĩ nhiên là không được.
Nhìn cô đứng dậy, mở nắp thùng cầu ra, Lục Tiểu Phụng cơ hồi nhịn không nổi muốn xông vội ra cửa.
Chàng không chạy ra.
Mùi vị của thùng cầu không những không thối tí nào, mà còn rất thơm. Mùi thơm bay ra xong lại tiếp theo đó là một cặp chim én, một đôi bươm bướm.
Chim én và bươm bướm bay ra khỏi cửa sổ rồi, Diệp Linh lại tiếp tục như đang làm trò ảo thuật, cô lôi từ trong thùng cầu ra một bộ đồ mới tinh, một đôi giày ngủ, một bình rượu nhỏ, một đôi đũa, một cái nồi bằng đất, một cái thìa múc canh, bốn năm cái bánh bao, còn có một bó hoa tươi.
Lục Tiểu Phụng nhìn muốn si ngốc cả ra.
Không ai có thể ngờ được trong thùng cầu lại lôi ra được bao nhiêu thứ đó.
Diệp Linh nói :
- Chim én và bươm bướm là có ý nói chúng tôi hoan nghênh anh lại đây, y phục và giày dép nhất định là vừa với người của anh, rượu là Trúc Diệp Thanh để lâu năm, nồi bằng đất có nấu con gà tiềm trong đó, bánh bao cũng vừa mới ra lò đó.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tiểu Phụng, rồi hững hờ nói tiếp :
- Những thứ này anh thích hay không thích?
Lục Tiểu Phụng thở ra nói :
- Thích muốn chết luôn.
Diệp Linh hỏi :
- Anh có nhận không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không nhận là con chó.
Diệp Linh bật cười, cô cười tươi như một đóa hoa, như một cục đường, như một con hồ ly nhỏ.
Con hồ ly nhỏ có thể hại chết người, cũng có thể mê chết người được.
Lục Tiểu Phụng nhìn cô, nhịn không nổi lại thở ra nói :
- Cô là con mái, chắc chắn là con mái.
Hoa tươi vừa được cắm vào bình, rượu đã lọt vào trong bụng Lục Tiểu Phụng.
Tiểu Diệp nhìn chàng nốc rượu Trúc Diệp Thanh xanh biếc như nốc nước lã vào bụng, hình như không những cảm thấy kinh kỳ, còn cảm thấy tiếc rẻ, cô than thở một hồi rồi nói :
- Chỉ sai có một điểm.
Lục Tiểu Phụng không hiểu.
Tiểu Diệp đang giải thích :
- Có người nói, anh có cơ trí, võ công, tửu lượng, mặt dày, hiếu sắc, rất ít người bì kịp.
Lục Tiểu Phụng đặt bình rượu xuống, vừa cười vừa nói :
- Bây giờ cô đã thấy tửu lượng của tôi rồi đó.
Diệp Linh nói :
- Tôi cũng thấy võ công của anh rồi, lúc nãy anh không rớt xuống, ngay cả tôi cũng phải phục anh đó.
Lục Tiểu Phụng nói :
Chương trước | Chương sau