- Chỉ tiếc là hòa thượng chẳng muốn nghe tí nào.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu Ngọc hỏi:
- Hòa thượng thích nghe gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Hòa thượng chỉ thích nhìn.
Tiểu Ngọc hỏi:
- Canh thịt bò không dễ nhìn sao ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Hòa thượng không ăn mặn.
Tiểu Ngọc nói:
- Vậy thì hòa thượng đành phải nhịn đói, ngồi nghe cái bụng của mình kêu.
Cô lại hỏi Sa Mạn:
- Mạn cô nương cũng không ăn canh thịt bò sao ?
Sa Mạn nói:
- Không ăn !
Tiểu Ngọc hỏi:
- Mạn cô nương không đói sao ?
Sa Mạn nói:
- Không đói, dù có đói cũng không ăn.
Tiểu Ngọc bật cười:
- Thì ra Mạn cô nương ăn giấm thật.
Lão Thực hòa thượng bỗng chụp lấy tô canh:
- Cô ta không ăn, ta ăn.
Tiểu Ngọc cười hỏi:
- Hòa thượng ăn mặn lúc nào thế ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Lúc bị đói quá muốn phát điên.
Y ăn từng miếng lớn, đợi đến lúc ăn muốn mệt lả ra, y mới thở phào nói:
- Tửu nhục xuyên trường quá, Phật tại tâm đầu tọa, hòa thượng ăn tí canh thịt bò, thật ra cũng chẳng quan hệ gì lắm.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cười:
- Đúng vậy không quan hệ lắm.
Lão Thực hòa thượng bỗng nhảy bật dậy nói:
- Có quan hệ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ouan hệ gì ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ouan hệ muốn chết người, hòa thượng ...
Y nói chưa xong câu, người y đã nằm lăn ra, khóe miệng sùi bọt mép lên.
Lục Tiểu Phụng lập tức cũng thấy đầu mình choáng váng, chàng thất thanh la lên:
- Trong tô canh này có hạ độc !
Tiểu Ngọc biến sắc:
- Ai hạ độc ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta đang tính hỏi cô.
Càng tính nhảy chồm lại, chỉ tiếc là tay chân bỗng biến ra mềm nhũn.
Tiểu Ngọc lắc đầu lia lịa:
- Chuyện này không phải em làm đâu, không phải em ...
Cô thấy dáng điệu của Lục Tiểu Phụng, sợ quá muốn chạy. Chỉ tiếc là Sa Mạn đã chặn cô lại, nàng lạnh lùng hỏi:
- Không phải mi còn ai nữa ?
Tiểu Ngọc không biết.
Ngoài cửa bỗng có người nói giùm cho cô:
- Không phải nó, tôi đấy.
Trên đời này chỉ có một người nấu một tô canh thịt bò như vậy, dĩ nhiên chỉ có một người có thể bỏ thuốc độc vào trong canh. Đấy chính là Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang nấu canh vừa thơm vừa hấp dẫn, người của cô cũng rất thơm, cũng rất dễ nhìn, nhất là hôm nay. Xem ra cô đặc biệt trang điểm cho bữa nay, y phục vừa mới vừa hợp thân, gương mặt thoa phấn không dày lắm cũng không lạt lắm, vừa đủ thích hợp cho người của cô.
Cho đến bây giờ, Lục Tiểu Phụng mới phát hiện ra, không những cô biết mặc quần áo, cô còn biết trang điểm. Cô trang điểm cho ai nhìn ? Tuy Lục Tiểu Phụng ăn canh không nhiều lắm,hiện tại đầu chàng đã choáng váng, mắt nhìn đã hoa lên, như một người uống rượu say, chàng bỗng nói lớn lên:
- Tôi biết cô chẳng làm gì tôi cả.
Ngưu Nhục Thang nói:
- Sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Cô trang điểm đặc biệt đẹp như thế cho tôi nhìn, dĩ nhiên sẽ không muốn làm gì tôi.
Ngưu Nhục Thang vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Dĩ nhiên ta chẳng làm gì ngươi, ta chỉ bất quá muốn cho ngươi theo một con chó cái ăn cứt.
Thì ra cô đã tới đây từ lâu, không chừng cô lại đây cùng một lúc với Tiểu Ngọc.
Nhưng xem dáng điệu của Tiểu Ngọc lại không giống. Tiểu Ngọc xem ra sợ muốn chết đi được, sợ muốn ngất xíu xuống. Cô đang đi thụt lùi lại, cô tính chạy ra ngoài.
Ngưu Nhục Thang chẳng thèm để ý tới cô. Thuyền đang đi trên biển, người ở trên thuyền, đi đâu được bây giờ ? Tiểu Ngọc hình như cũng nghĩ ra được điểm đó, không những không chạy đi, ngược lại còn đóng cửa khoang thuyền lại.
Ngưu Nhục Thang quay phắt người lại, nhìn cô lom lom, gằn giọng hỏi:
- Ngươi tính làm gì đó ?
Tiểu Ngọc nói:
- Em chẳng tính làm gì cả, chỉ bất quá muốn cô ăn canh với hòa thượng !
Tô canh thịt bò còn một nửa, Tiểu Ngọc nói:
- Tô canh này làm ngon quá, không ăn hết để bỏ uổng.
Ngưu Nhục Thang biến hẳn sắc mặt.
Lớp phấn trên mặt cô nếu đậm hơn một chút không chừng người khác nhìn không ra.
Chỉ tiếc là cô tô không đậm lắm, cũng không lạt lắm, chính vừa đủ để người khác thấy mặt cô đang biến đổi.
Gương mặt của Sa Mạn không biến đổi.
Gương mặt nàng vốn đang xanh lè, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn vào Ngưu Nhục Thang.
Tiểu Ngọc tuy còn đang cười, trong nụ cười có giấu một lưỡi đao.
Bọn họ rất hiểu Ngưu Nhục Thang, trên đời này ít ai hiểu Ngưu Nhục Thang bằng họ.
Điểm đó chính Ngưu Nhục Thang cũng rất rõ ràng.
Cô ta trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc:
- Ngươi dám à ?
Tiểu Ngọc nói:
- Tại sao em lại không dám ?
Cô mỉm cười nói tiếp:
- Em nhìn được ra cô đã sợ rồi, bởi vì cô tưởng bọn em sợ cô, nhưng bọn em chẳng sợ, vì vậy cô phải sợ thôi.
Cô nói nghe có vẻ phức tạp lắm, thật ra đạo lý ấy rất là đơn giản, ngươi không sợ ta thì ta phải sợ ngươi. quan hệ giữa người và người thường thường vốn là như vậy.
Sa Mạn từ từ rút trong tay áo ra một cây cương ty vừa dài vừa mỏng, cầm trên tay nhịp nhịp. Cương ty vừa mỏng vừa răn, lóng lánh sáng rực. Bàn tay nàng dài và chắc chắn. Cương ty nằm trong tay nàng, sẽ biến rất nhanh chóng thành cái bóng của người đàn bà đang múa kiếm, đầu bén nhọn bên kia chính là lưỡi kiếm.
Ngón tay của nàng nhẹ vuốt, kiếm thế đã bắt đầu triển động không ngừng.
Tiểu Ngọc anh én miệng cười:
- Không ngờ rằng kiếm kháp của Mạn cô nương thật là cao siêu.
Chương trước | Chương sau