Polly po-cket
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Hòa Thượng Giở Trò

↓↓

- Tại sao ông đợi cho đến bây giờ mới xuất thủ ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng cười cười nói:


- Tôi tính chờ cô ta đếm tới mười rồi mới xuất thủ đấy chứ.


Sa Mạn cắn môi, nhìn chàng trừng mắt một cái, gương mặt trắng bệch đã có vẻ đỏ lên.


Ngưu Nhục Thang không biết có bị ném mạnh quá mà choáng váng hay không, cả nửa ngày mới nghe cô ta mới miệng, cô ta lớn tiếng:


- Các ngươi tính cưỡng gian ta sao đây ?


Tiểu Ngọc cười nói:


- Bọn em không có hứng thú, y cũng không đến nổi cần lắm !


Ngưu Nhục Thang nói:


- Vậy thì các ngươi mau mau để ta đi, nếu không các ngươi sẽ chạy không khỏi.


Tiểu Ngọc hỏi:


- Sao ?


Ngưu Nhục Thang nói:


- Chỉ trong một khoảnh khắc không thấy ta, Cửu ca sẽ đi khắp nơi tìm, trên cái thuyền này, các ngươi còn muốn chạy đi đâu ?


Tiểu Ngọc nhìn nhìn Sa Mạn, hai người cùng câm miệng. Bọn họ biết cô ta đang nói thật tình. Ngưu Nhục Thang lại cười lên, cô làm giọng dịu dàng:


- Tiểu Ngọc, tiểu bảo bối, mau kéo đầu gối của em ra, em đè chị đau quá đi.


Tiểu Ngọc không biết Sa Mạn phản ứng ra sao, cô đành quay qua Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng bỗng hỏi:


- Trên thuyền này có thuyền nhỏ cấp cứu không ?


Tiểu Ngọc nói:


- Có hai cái !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Có người canh giữ không ?


Tiểu Ngọc nói:


- Người canh giữ bọn em đối phó được, nhưng dù mình có tranh được thuyền cũng không có ích gì.


Bởi vì không có ai trong bọn mình đối phó nổi Cửu thiếu gia.


Câu nói ấy cô không nói ra, cũng không cần phải nói ra.


Muốn cho thuyền nhỏ hạ xuống nước, chèo xa ra khỏi thuyền lớn, muốn thuyền lớn tìm không ra được, phải cần ít nhất một tiếng đồng hồ.


Cung Cửu nhất định sẽ không cho bọn họ một tiếng đồng hồ đó.


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi nói:


- Hiện tại người trên thuyền còn chưa biết Tiểu Ngọc đã trở mặt, nếu cô lại tranh thuyền, chắc cũng không khó.


Tiểu Ngọc nói:


- Nhưng ...


Lục Tiểu Phụng ngắt lời cô, chàng bỗng hỏi tiếp:


- Lúc này, thường thường Cung Cửu đang ở đâu ?


Tiểu Ngọc nói:


- Trong khoang thuyền của y.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Trừ y ra, trên thuyền còn có cao thủ nào khác không ?


Tiểu Ngọc lắc lắc đầu:


- Y trước giờ qua lại một mình !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Phòng của y, dĩ nhiên là chính giữa khoang thuyền.


Sa Mạn bỗng giành nói:


- Anh ... anh tính lại tìm y sao ?


Lục Tiểu Phụng cười cười:


- Anh cũng không tính lại, nhưng bây giờ không đi không được !


Sa Mạn càng nóng nảy:


- Tại sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tại vì anh có một món đồ không bán cho y không được, hình như y cũng không thể không mua.


Sa Mạn hỏi:


- Món đồ gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Một tô canh thịt bò vừa đẹp vừa thơm.


Sa Mạn sáng mắt lên:


- Anh muốn giá tiền bao nhiêu ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Giá tiền của anh cũng không lớn gì lắm !


Chàng không để Sa mạn hỏi thêm, bỏ Ngưu Nhục Thang vào trong rương trước:


- Anh đi rồi, bọn em cứ giành lấy thuyền, cả hai cái hết !


Sa Mạn nhìn chàng, ánh mắt lộ đầy vẻ quan hoài:


- Không chừng Cung Cửu chẳng thèm tô canh thịt bò này, không chừng y chỉ muốn lấy mạng anh.


Lục Tiểu Phụng cười cười:


- Làm bất cứ chuyện gì, cũng phải có tí nguy hiểm.


Chàng cười không khoan khoái tí nào:


- Bọn em cứ nhìn xem nếu Cung Cửu đi một mình lên khoang thuyền, không thấy anh ...


Sa Mạn nói:


- Bọn em lập tức giết cô ta trước.


Lục Tiểu Phụng chầm chậm gật đầu, trong lòng bỗng cảm thấy thật khó chịu.


Chàng không muốn lấy mạng Ngưu Nhục Thang, lại càng không muốn sự tình đi đến tình cảnh như vậy.


Chỉ tiếc là chàng hoàn toàn không có lấy một cơ hội để chọn lựa.


Sa Mạn nhịn không nổi nắm lấy tay chàng:


- Anh ... anh tính chừng nào đi ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Hòa thượng tỉnh lại, anh đi ngay !


Sa Mạn gượng cười nói:


- Dĩ nhiên phải chờ y tỉnh lại, cái rương ít ra cũng phải có một người đàn ông khiêng chứ.


Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, nhưng trong lòng thật bí tắc. Chàng biết đấy không phải là câu nàng muốn nói, chàng thấy được nét mặt sợ hãi và âu lo của nàng. Nhưng bây giờ nàng còn biết nói gì hơn ? Dù nàng biết đi lần này là vĩnh quyết, nàng cũng đành phải để chàng đi. Bởi vì nàng biết, hiện tại bọn họ không còn có lựa chọn gì cả.


Tiểu Ngọc nhìn bọn họ, cô bỗng nói:


- Hiện tại hòa thượng còn chưa tỉnh, rương còn trống đó, không lẽ các người để cho nó trống vậy sao ?


Lão Thực hòa thượng đã tỉnh lại, Lục Tiểu Phụng đã đi rồi, Ngưu Nhục Thang đã bị bỏ vào trong rương. Hiện tại đã đến lúc bọn họ hành động.


Nhưng Sa Mạn còn chưa chịu đi. Nàng nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, nàng nhỏ nhẹ nói:


- Em ở với anh em bọn họ từ nhỏ sao ?


Tiểu Ngọc nói:


- Em từ bảy tuổi đã thành mồ côi, nếu lão gia tử không cứu em, em đã bị chết đuối trên biển từ lâu !


Sa Mạn nói:


- Vì vậy em đối với người họ Cung trước giờ rất trung thành.


Tiểu Ngọc chớp mắt:


- Mạn cô nương muốn tán chuyện với em, đợi mình lên thuyền nhỏ tha hồ có thời gian tán chuyện nhé.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ngày anh im lặng

Ngày anh im lặng

Thêm một cú điện thoại, người đồng nghiệp mới mời em đi uống cà phê, đàn ông

29-06-2016
Mưa tháng tư

Mưa tháng tư

"Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là kêu đau đầu thì đừng có ôm

29-06-2016
Hồn ma trong bệnh viện

Hồn ma trong bệnh viện

- Em tủi thân, vì em đã chết rồi. - Em đừng có nói bậy, mặt mũi đẹp đẽ như vầy

28-06-2016
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016