XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Hòa Thượng Giở Trò

↓↓

Bọn họ còn đang ôm cứng lấy nhau, nhưng chàng có thể cảm thấy cặp môi của nàng đang lạnh giá.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tưng lên một tiếng nữa, lần này cái rương càng bị chấn động mạnh hơn.


Ai đang đá vào rương ? Sa Mạn liếm đôi môi vừa lạnh vừa khô, thì thầm hỏi:


- Không phải là Cung Cửu !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Sao ?


Sa Mạn nói:


- Y nhất định không đá vào rương, y không làm những chuyện vô duyên như vậy.


Lục Tiểu Phụng đang cười nhạt.


Trong bụng chàng bỗng cảm thấy tức giận lên, còn có chút ganh tị, tại sao nàng đề cập tới người này, giọng nói ít nhiều đượm vẻ tôn kính ?


Chàng bỗng duỗi lưng ra, đụng mạnh vào trong rương một cái.


Nào ngờ ổ khoá ngoài rương đã bị mở ra, chàng dùng sức trườn người ra, thân hình đã búng ra ngoài, vào trong màn đêm hắc ám trong khoang thuyền, khoang thuyền chất đầy những đồ tạp vật và rương gỗ.


Bên ngoài rương, chẳng thấy có ai, trên rường nhà thì lại treo một người, giống như một con cá đang treo trên giá hàng cá, đang còn vùng vẫy không ngớt.


Hiện tại y đang thò chân ra đá vào rương cái nữa.


- Lão Thực hòa thượng !


Lục Tiểu Phụng la lên, hình như không tin nổi vào cặp mắt của mình.


Sa Mạn bỗng lọt vào trong rương, Lão Thực hòa thượng trong rương lại bị treo bên ngoài. Chuyện này ra làm sao ? Lão Thực hòa thượng đang ngậm đầy một miệng đắng nghét, đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng lấy miếng giẻ trong miệng của y ra, y mới thở phào ra được một hơi:


- Trời mới biết chuyện này ra làm sao ?


Vẻ kinh hãi và ngơ ngác trên gương mặt y không có gì là giả:


- Ta đang tỉnh táo đàng hoàng, không biết tại sao bỗng dưng hôn mê ngủ thiếp đi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Đợi đến lúc ngươi tỉnh lại, đã bị người ta trói treo lên như thế này ?


Lão Thực hòa thượng đang than thở:


- May mà ngươi còn nằm trong rương, nếu không, không biết ta còn phải bị treo đến chừng nào ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Hiện tại ngươi cũng còn chưa biết đến chừng nào !


Lão Thực hòa thượng ngẩn người ra, lập tức lộ ra một nụ cười thật lương thiện, thân mật:


- Ta biết !


Y cười muốn đau cả thớ thịt trên mặt:


- Ta biết ngươi nhất định thả ta xuống mà.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta không gấp lắm !


Lão Thực hòa thượng nói:


- Nhưng ta có gấp rút chút xíu !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Treo trên đó không thoải mái lắm sao ?


Lão Thực hòa thượng lắc lắc đầu.


Y quả thật gấp lắm, mồ hôi đã ướt dầm dề ra.


Lục Tiểu Phụng thì đã ngồi xuống, ngồi xuống trên ván thuyền, ngẩng đầu lên nhìn y, nhẫn nha hỏi:


- Trên đó có mát hơn dưới này không ?


Lão Thực hòa thượng lắc đầu muốn nhức nhối cả lên, y nhịn không nổi đã la lên:


- Mát lắm, mát muốn chết người luôn.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Vậy thì sao ngươi đổ mồ hôi nhiều thế ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Bởi vì ta đang tức giận, ta tức giận chính mình, tại sao lại đi kết bạn tốt quá như vậy.


Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn lên. Nhìn hòa thượng tức giận, cơn tức của chàng cũng đã nguội đi hết quá nửa chàng dang chuẩn bị kéo y xuống, nào ngờ chính ngay lúc đó, ngoài cửa bỗng nghe có tiếng ho khẽ, hình như có người đang sắp vào.


Lục Tiểu Phụng lập tức nhảy vào lại trong rương, nhè nhẹ kéo nắp rương đóng lại, trước khi kéo hết nắp rương vào, chàng còn thấy được, cửa đang mở ra, hai người bước vào, người đi trước hình như là một trong hai gã vừa khiêng rương vào.


Lục Tiểu Phụng thầm khấn trong bụng, cầu bọn họ lần này không khiêng rương ra lại. Bên trong rương bóng tối mịt mùng, bên ngoài ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy.


Hai người này lại đây làm gì ? Bọn họ bỗng thấy Lão Thực hòa thượng đang bị treo trên xà nhà, tại sao lại không có tí gì phản ứng cả ?


Lục Tiểu Phụng nắm chặt lấy tay Sa Mạn, bàn tay nàng lạnh giá, bàn tay của chàng cũng không ấm áp gì.


Trong lòng chàng đã bắt đầu hối hận, lúc nãy nên phóng Lão Thực hoà thượng xuống mới phải. Bây giờ chàng mới biết, nếu một người trong bụng cứ nghĩ đến chuyện hành hạ người khác, thường thường người y hành hạ chỉ là mình thôi.


Đợi hết cả nửa ngày, cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Chàng lại càng nóng nảy, cơ hồ muốn đây nắp rương hé ra nhìn trộm xem bên ngoài rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.


Chính ngay lúc đó, bên ngoài bỗng nghe có người đang gõ vào rương. Tốc tốc tốc, gõ rất nhẹ.


Cái thứ tiếng động đó chắc chắn không phải là lấy chân đá, dĩ nhiên cũng không phải là của Lão Thực hòa thượng đã bị người trói gô ra đó.


Tiếng động đó nghe ra giống như một người khách đang gõ cửa. Chỉ tiếc là chủ nhân không hoan nghênh y. Nam chủ nhân vốn đang tính mở cửa, nhưng nữ chủ nhân dùng sức kéo tay y lại không cho mở ra.


Người khách chỉ còn nước tự mình mở ra, chỉ mở một kẻ hở nhỏ. Một kẻ hở rất nhỏ. Lục Tiểu Phụng đang tính nhìn từ kẻ hở ra xem bên ngoài ra sao, bỗng có một làn hơi nóng từ bên ngoài thổi vào, vừa thơm vừa nồng vừa nóng, thơm làm người ta muốn nhỏ giải.


Dù cho là người chưa bao giờ ăn canh thịt bò bao giờ, cũng nhất định sẽ ngửi ra được mùi đó.


Lục Tiểu Phụng có ăn qua canh thịt bò. Chàng vốn rất thích ăn canh thịt bò, nhưng hiện giờ chàng chỉ muốn mửa. Bởi vì tỳ vị của chàng đang co rút lại, trái tim thì đang chìm xuống.


Không lẽ nhất thiết mọi chuyện đều chỉ bất quá là trò chơi đùa giỡn của Ngưu Nhục Thang ? Như là mèo đang vờn chuột vậy ?


Hơi nóng đã dần dần tan đi hết. Lục Tiểu Phụng lập tức phát hiện ra có cặp mắt đang nhìn trộm vào bọn chàng, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Một người còn đang ca hát lên bên ngoài:


- Bình bình bình, xin mở cửa giùm, ông là ai ? Tôi là cụ gà trống, ông lại đây làm gì ? Lại mời ăn canh thịt bò, gà con ăn vào thân thể tráng kiện, không sợ gió không sợ sóng.


Lục Tiểu Phụng ngốc người ra. Giọng hát này không phải của Ngưu Nhục Thang, ngay cả Lục Tiểu Phụng ca đồng ca lên, còn hay hơn cả gã này ca.


Thiên hạ e rằng chỉ có một người ca được như vậy. Lão Thực hoà thượng.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy ra khỏi rương, một người đang khom người bên ngoài, trong tay cầm một tô canh thịt bò, quả thật chính là Lão Thực hòa thượng.


Y rõ ràng đang bị treo lên xà nhà, bây giờ tại sao bỗng dưng xuống đây ?


Lão Thực hòa thượng chớp mắt:


- Hòa thượng lão thực, Bồ Tát phù hộ cho hòa thượng.


Chuyện này xem ra có vẻ huyền bí quá, xem ra không giống như sức người có thể làm tới được.


Lục Tiểu Phụng cũng chớp mắt:


- Bồ Tát có giết người không ?


Lão Thực hòa thượng lập tức lắc đầu:


- Ngã Phật cấm sát sinh, Bồ Tát làm sao lại giết người !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Bồ Tát cũng biết cho hòa thượng ăn canh thịt bò sao ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Dĩ nhiên là không biết.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Thế thì tô canh thịt bò này từ đâu lại vậy ?


Lão Thực hòa thượng bỗng cười lên một tiếng:


- Ngươi đoán xem.


Lục Tiểu Phụng đoán không ra. Tô canh thịt bò này, mùi vị và màu sắc chàng đã thấy qua không phải chỉ một lần, nhưng chàng thà thấy một tô cứt chó, cũng không muốn thấy tô thịt bò vừa thơm vừa nóng hổi này, bởi vì chàng biết chỉ có một người có thể nấu được nó !


Chỉ có Ngưu Nhục Thang mới nấu được tô canh thịt bò như vậy.


Lão Thực hòa thượng nhẫn nha nói:


- Tô canh này của ngươi đấy, một người bạn thân đã nhờ hòa thượng đem lại cho ngươi.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Sao ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Cô ta nói, các ngươi hai người mấy ngày nay nhất định lao lực quá độ, nhất định phải cân tẩm bổ một tý.


Chính y cũng có vẻ đỏ mặt lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ... đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng như chưa bao giờ thích

24-06-2016
Văn minh xí xổm

Văn minh xí xổm

"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". *** Chiều hè nắng chang chang,

28-06-2016
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016
Quan điểm sống

Quan điểm sống

Chúng ta ai cũng có những quan điểm sống riêng của mình, nó làm nên những giá trị

01-07-2016
Người phụ nữ bố yêu

Người phụ nữ bố yêu

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của

29-06-2016