- Tuy chưa chậm lắm, chỉ tiếc là có hơi sớm một tí.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn sớm quá ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Sớm quá.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi tính chờ chừng nào ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ít nhất là cũng tới lúc khai thuyền.
Lục Tiểu Phụng câm miệng lại. Thật tình chàng đang sợ mình bỗng mở miệng ra chửi, bởi vì chàng biết, chàng có mắng chửi ra sao, cũng mắng không chết con lừa trọc đó. Chàng chỉ còn nước nhẫn nhịn, chờ đợi. Nếu một người là Lục Tiểu Phụng, muốn họ bị dồn vào một chỗ trong rương với một gã hòa thượng, họ sẽ khó chịu hay không ?
Lục Tiểu Phụng bỗng nói:
- Ngươi có giúp được ta một chuyện không ?
Lão Thực hòa thượng nói:
- Ngươi cứ nói.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ngươi có thể điểm giùm vào một chỗ huyệt đạo khác của ta được không ?
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Ngươi muốn ta điểm một huyệt đạo khác trên người của ngươi thật sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Thật.
Lão Thực hòa thượng hỏi:
- Huyệt gì ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Huyệt ngủ.
Trong giờ phút này, còn có chuyện gì sung sướng hơn là được ngủ một giấc.
Lão Thực hòa thượng thở ra nói:
- Xem ra vận khí của ngươi quả thật không tệ.
Lục Tiểu Phụng cơ hồ muốn la lớn lên:
- Ngươi còn nói vận khí của ta không tệ ?
Lão Thực hòa thượng gật gật đầu nói:
- Ít nhất ngươi còn có một người điểm huyệt giùm ngươi, hòa thượng không có ai.
Lục Tiểu Phụng ngốc người ra.
Nghe câu đó, chàng quả thật không biết mình nên khóc ba tiếng, hay là nên cười ba tiếng ?
Chàng không khóc, cũng không cười.
Bởi vì chàng đã ngủ.
Bóng tối.
Trong giấc mộng là một màn đêm đen tối, tỉnh lại vẫn là bóng tối, trong giấc ngủ là ác mộng, tỉnh lại vẫn là ác mộng.
Sa Mạn đâu rồi ?
Trong giấc ngủ hình như chàng còn đang thấy nàng chạy trốn, không biết là chạy về nơi nào.
Cũng không biết là đang trốn chạy gì ?
Chàng muốn rượt theo, nhưng hai người càng lúc càng xa nhau ra, dần dần chỉ còn lại một bóng hình mông lung nho nhỏ.
Chàng phảng phất như đang có cảm giác giác phiêu phiêu đãng đãng, chiếc thuyền này hiển nhiên đã nhổ neo, đã ra biển khơi.
Tay chân của chàng đã thấy cử động lại được. Nhưng chàng không động đậy tí gì.
Chàng đang nghĩ cách chỉnh lý Lão Thực hòa thượng.
Mặc dù con lừa trọc này không hề thất ước, thuyền vừa ra khơi, y đã giải khai tất cả huyệt đạo của chàng.
Nhưng nếu không phải con lừa trọc này, hai con gà con đang ân ái mặn nồng với nhau, làm sao lại bị chia rẻ ra ?
Nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ đến tình cảnh của Sa Mạn, Lục Tiểu Phụng thật tình muốn đập lủng một lỗ lớn trên cái đầu trọc đó.
Nhưng dù có đập lủng bảy tám chục cái lỗ lớn, thì sẽ được gì ?
Lục Tiểu Phụng đang thở ra trong bụng, bất kể ra sao, con lừa trọc này cũng là bạn thân của chàng, không những vậy, cũng còn là người không đến nổi xấu xa, cho y nếm tí đau khổ thì được, chỉnh lý nặng nề quá chắc chắn là không được.
Thuyền đi rất êm, hôm nay hiển nhiên là một ngày đẹp trời lặng gió.
Lục Tiểu Phụng rón rén thò tay ra, đang tính điểm vào huyệt đạo của y, rồi từ từ cho y nếm mùi đau khổ.
Nhưng chàng vừa thò tay ra, Lục Tiểu Phụng đã lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Trong rương bỗng biến ra có vẻ thơm tho lên, đầy những mùi thơm mà chàng rất quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải là của Lão Thực hòa thượng, bất cứ hòa thượng loại nào, trong người nhất định không thể nào có được một mùi thơm như vậy.
Chàng vừa lật tay qua, là chụp được bàn tay một người, một bàn tay ngọc vừa mềm mại vừa trơn láng.
Chắc chắn không phải là bàn tay của Lão Thực hòa thượng.
Trái tim của Lục Tiểu Phụng bỗng đập nhanh lên, trong bóng tối chàng nghe có tiếng người nói:
- Anh tỉnh lại rồi.
Giọng nói vừa dịu dàng vừa êm ái, đầy vẻ sung sướng.
Giọng nói của Lục Tiểu Phụng vì phấn khởi mà biến thành run rẩy, cả người chàng cơ hồ nhịn không nôi muốn run lên:
- Em phải không ? Có phải thật là em không ?
- Em đây !
Lục Tiểu Phụng không thể tin được cũng không dám tin, trong rương rõ ràng là Lão Thực hòa thượng, sao bỗng biến thành Sa Mạn ?
Nhưng giọng nói rõ ràng là giọng của Sa Mạn.
Bàn tay của nàng đang cầm lấy tay chàng, kéo lại trên mặt nàng, trên ngực nàng.
Người của nàng đang run rẩy.
Cái run rẩy mê hồn ấy, cũng chính là cái chàng đã quá quen thuộc.
Chàng bất chấp mọi thứ, lấy hết sức mình, ôm ghì lấy người nàng.
Dù đây chỉ bất quá là một giấc mộng, cũng là hay thôi, chàng chỉ hy vọng giấc mộng mình không bao giờ tỉnh.
Chàng ôm thật chặt.
Lần này chàng nhất định không để cho nàng thoát ra khỏi vòng tay mình chạy đi đâu khác.
Nàng cũng đang ôm ghì lấy chàng, vừa khóc vừa cười, vừa hôn, hôn đầy lên mặt chàng.
Môi của nàng vừa ấm vừa mềm mại.
- Đây không phải là mộng, đây là thực !
Nàng đang rơi lệ:
- Đây quả thật không phải là mộng, quả thật là thực mà.
Nhưng cái thứ sự thật này còn hoang đường, còn ly kỳ hơn cả mộng.
- Sao em lại ở đây ?
- Không biết nữa !
- Lão Thực hòa thượng đâu ?
- Không biết nữa !
Nàng không biết thật:
- Em trốn dưới gầm trường, mắt nhìn bọn họ khiêng cái rương đi ra, em nôn nóng quá ngất xỉu luôn.
- Rồi sao ?
- Đợi đến lúc em tỉnh lại, em đã vào lại trong rương, thật là như nằm mộng vậy !
- Nhưng đây không phải là mộng, nhất định không phải.
Nàng cắn vào môi chàng, chàng thấy đau quá, vừa đau vừa ngọt ngào. Không lẽ đây lại là kỳ tích của Tiểu Ngọc, cô ta có bản lãnh lớn như vậy sao ?
Tuy bọn họ không thể giải thích được bao nhiêu đó nghi vấn, nhưng đấy không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là, bọn họ đã được gặp lại nhau.
Chính ngay lúc đó, bỗng nghe tưng lên một tiếng, bên ngoài có người đang đá vào rương một cái.
Chiếc rương đang bị chấn động lên.
Lục Tiểu Phụng không cử động, Sa Mạn cũng không.
Chương trước | Chương sau