Ring ring
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Thật giả khó phân

↓↓

Cô Tùng lão đột nhiên xen vào :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi nói kẻ khác, đương nhiên là chúng ta.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Chính thế!


Cô Tùng lão hỏi :


- Còn ngươi?


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Tại hạ chẳng qua là một con rối bị y lợi dụng để múa may, cũng giống như một số người khi đi săn chồn thường cố ý thả ra một con thỏ.


Người nào tự ví mình là một con thỏ nhử mồi, dĩ nhiên trong lòng bực tức lắm. Bất kể là ai, khi phát giác ra chính mình bị người lợi dụng, hẳn khó chịu vô cùng.


Cô Tùng lão nói :


- Con thỏ chạy loạn xạ phía trước, bất kể là chạy hướng nào, con chồn cũng đuổi theo phía sau.


Lục Tiểu Phụng tiếp lời :


- Tiên sinh thấy y phí công làm bao nhiêu việc, chỉ là để nhờ tại hạ đi thu hồi La Sát bài dùm cho y, như thế dĩ nhiên tiên sinh sẽ không nghi ngờ là La Sát bài lại nằm trong tay y.


Cô Tùng lão gật đầu.


- Tại hạ có thu hồi được La Sát bài hay không, lệnh bài thu hồi lại có là đồ thật hay giả, những chuyện này chẳng can dự gì đến y, vì y đã đổ mọi trách nhiệm lên đầu tại hạ.


Cô Tùng lão nói :


- Nếu La Sát bài có bị mất, hay là đồ giả, thì dĩ nhiên người mà chúng ta tìm là ngươi, chứ không phải là y.


Lục Tiểu Phụng than dài :


- Chúng ta đi mất một vòng thật xa, trên đường đi hứng gió Tây Bắc lạnh thấu xương, trong khi đó y lại ngồi ở đây chờ bên lò sưởi ấm áp sung sướng, chờ đến qua ngày mồng bảy tháng giêng, lúc ấy dù có người biết được bí mật của y thì cũng trơ mắt mà ngó thôi!


Cô Tùng lão tiếp :


- Vì lúc ấy y đã trở thành Tân giáo chủ của Tây phương La Sát giáo.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Lúc đó, y vừa là Giáo chủ La Sát giáo, vừa là Tổng bang chủ Hắc Hổ bang, rất tiếc là...


Cô Tùng lão lãnh đạm nói :


- Rất tiếc bây giờ y chưa là gì cả. Bây giờ y chỉ là một con cá mắc lưới.


Lam Hồ Tử bỗng thở dài :


- Thật là đáng tiếc, quá đáng tiếc!


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Các hạ cảm thấy tiếc điều gì?


Lam Hồ Tử nói :


- Tại hạ tiếc là chúng ta đều đui mắt cả.


- Chúng ta?


- Ý tại hạ muốn nói chúng ta là tại hạ và công tử.


- Là ta?


- Chỉ có người đui mới chọn lầm bạn.


- Ta chọn lầm bạn?


- Lầm to!


- Còn các hạ?


- Tại hạ càng mù quáng hơn công tử, vì chẳng những chọn lầm bạn, mà còn cưới lầm vợ nữa!


Chưa nói dứt mấy chữ "cưới lầm vợ", Lam Hồ Tử đã vươn tay nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Phương Ngọc Hương, gằn giọng nói :


- Đưa đây!


Gương mặt xinh đẹp của Phương Ngọc Hương vì sợ quá trở nên tái xanh :


- Thiếp không biết La Sát bài thật ở đâu, làm sao đưa cho phu quân được?


Lam Hồ Tử nói :


- Ta không đòi La Sát bài, ta cần...


- Phu quân cần gì?


Lam Hồ Tử không đáp, không mở miệng, thậm chí hơi thở của y cũng ngừng lại, tựa như bỗng nhiên có một đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng của y. Gương mặt vốn rất thản nhiên của y, bỗng co rút nhăn lại, hiện lên một màu xanh xám kinh dị khó diễn tả được.


Phương Ngọc Hương kinh hãi nhìn Lam Hồ Tử, lắp bắp :


- Phu quân... chàng... chàng cần gì?


Lam Hồ Tử mím chặt môi, mồ hôi tuôn ra như mưa.


Ánh mắt của Phương Ngọc Hương đầy vẻ dịu hiền, thương xót :


- Thiếp là vợ chàng, chàng cần gì thiếp đưa, đừng giận dữ như thế!


Lam Hồ Tử trừng trừng nhìn Phương Ngọc Hương, khóe mắt đột nhiên bật ứa máu, máu từ khóe miệng, mũi, tai cùng chảy ra một lúc. Máu tươi mới chảy ra, nhưng chẳng phải màu máu đỏ, mà là một màu xanh xám quái dị. Cả thân người y ngồi không vững, ngã chúi ra phía sau.


Phương Ngọc Hương giựt nhẹ tay, thoát khỏi vòng tay của Lam Hồ Tử, Phương Ngọc Phi cũng vội bước đến đỡ lấy Lam Hồ Tử.


- Ngươi làm sao vậy? Ngươi...


Hai người ngưng tiếng hỏi, vì họ biết người chết không trả lời được.


Một Lam Hồ Tử mới xuất thủ nhanh như chớp lúc nãy, bỗng chốc biết thành một xác chết. Thế nhưng đôi mắt trợn trừng của y, như vẫn còn trừng trừng nhìn Phương Ngọc Hương, ánh mắt như hàm chứa đầy nỗi oán hận.


Phương Ngọc Hương nhìn Lam Hồ Tử, lui dần từng bước, lệ tuôn như suối :


- Chàng tội gì phải làm như vậy?... tội gì...?


Giọng của nàng nghe thật ai oán :


- Mọi chuyện chưa ngã ngũ, chàng tội gì phải tự tìm cái chết?


Trong phòng không có tiếng ai khác, chỉ có tiếng kể lể nho nhỏ của Phương Ngọc Hương. Mọi người đều chưng hửng. Lam Hồ Tử giờ đã chết, diễn biến này quả ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Điều kỳ lạ là Lục Tiểu Phụng xem ra chẳng ngạc nhiên, thậm chí chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì cả.


Người tỏ vẻ khó chịu là Cô Tùng lão, lão nói nhỏ nhỏ :


- La Sát bài thật còn nằm trong tay y, nhất định là y giấu ở một nơi rất bí mật, chỉ có mình y biết thôi, nhưng bây giờ y chết rồi...


Lục Tiểu Phụng bỗng lên tiếng :


- Y có chết hay không cũng chẳng sao. Bí mật của y chẳng phải chỉ mình y biết.


Cô Tùng lão hỏi :


- Còn ai khác biết?


Lục Tiểu Phụng điềm nhiên đáp :


- Còn tại hạ!


Cô Tùng lão vụt đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống, thần sắc trấn định lại, chậm rãi nói :


- Ngươi biết y giấu La Sát bài ở đâu?


- Y là một người âm trầm nham hiểm, người như vậy thường rất đa nghi, cho nên y chỉ tin chính mình.


- Ý ngươi nói La Sát bài nằm trên mình y?


- Chắc chắn là thế!


Cô Tùng lão vụt đứng dậy bước tới phía xác Lam Hồ Tử.


Lục Tiểu Phụng bỗng nói tiếp :


- Bây giờ tiên sinh có tìm trên mình y cũng không còn nữa.


Cô Tùng lão nói :


- Nhưng ngươi lúc nãy mới nói là La Sát bài chắc chắn có trên mình y.


- Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, trong một khoảnh khắc cũng có thể xảy ra nhiều chuyện.


- Cho nên lúc nãy La Sát bài tuy có trên mình y, nhưng bây giờ không còn nữa!


- Chắc chắn không còn nữa!


- Vậy thì bây giờ La Sát bài ở đâu?


Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay qua nhìn Phương Ngọc Hương, từ từ đưa tay ra :


- Cô mau đưa đây!


Phương Ngọc Hương cắn môi căm hận nói :


- Cả mạng sống phu quân ta cũng bị ngươi lấy đi, ngươi còn muốn lấy gì nữa ?


- Lúc nãy y bảo cô đưa ra, không phải là đưa La Sát bài, bởi vì lúc ấy La Sát bài vẫn còn nằm trên mình y. Cái mà y đòi là giải dược.


- Giải dược?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Chú Tư

Chú Tư

Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run lẩy bẩy rồi ngã chúi

25-06-2016
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Trà âm

Trà âm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ma

Ma

Ma....ma.................. Tiếng thằng Tuấn la thất thanh khi đi qua bụi duối trước cửa

24-06-2016
Giao mùa!

Giao mùa!

(khotruyenhay.gq) Đã cuối tháng bảy rồi, sắp bước sang tháng tám, vậy là như đã hẹn,

28-06-2016