XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Thật giả khó phân

↓↓

- Lúc trước y có đến sòng bạc chưa?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Những tiêu đầu đi qua vùng này, mười người hết chín đều đã ghé qua đây!


- Lúc trước y đã từng đường đường chính chính vào đây, lần này tại sao lại giấu đầu lòi đuôi như vậy?


- Sao ngươi không hỏi y?


Phương Ngọc Phi im lặng, trong mắt lộ vẻ kỳ dị.


Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng vào đến mật thất.


Lúc này Lam Hồ Tử đã thu tay xuống, nhưng Cô Tùng lão lại đưa tay ra :


- Đưa đây!


Lục Tiểu Phụng cười nhẹ nói :


- Nếu tiên sinh đòi tiền thì không phải lúc rồi, tại hạ vừa mới thua sạch túi!


Cô Tùng lão không lộ sắc giận, chỉ lãnh đạm nói :


- Ta tưởng ngươi muốn đánh bài ăn tiền của người khác!


Lục Tiểu Phụng than thở :


- Cũng tại vì tại hạ muốn thắng nên mới thua sạch, những người thua sạch thường là những người ham đánh bài ăn kẻ khác!


Cô Tùng lão cười nhạt :


- Không lẽ ngươi để thua luôn La Sát bài?


- Nếu như La Sát bài có trong tay, không chừng tại hạ cũng để thua luôn mất!


- Ngươi không giữ La Sát bài sao?


- Tại hạ vốn có giữ, nhưng bây giờ không có trong tay nữa.


Cô Tùng lão nhìn Lục Tiểu Phụng, trên mặt không biểu lộ vẻ gì, nhưng đôi con ngươi bỗng thu nhỏ lại.


Lục Tiểu Phụng lại cười nói :


- La Sát bài tuy đã mất, nhưng tại hạ vẫn còn đây chưa chết.


- Tại sao ngươi không đi chết đi?


- Bởi vì tại hạ còn đang chuẩn bị giúp tiên sinh trong phút chốc sẽ tìm lại La Sát bài.


Cô Tùng lão bất giác thay đổi nét mặt :


- Ngươi có thể tìm lại được?


Lục Tiểu Phụng gật đầu nói :


- Nếu tiên sinh nhất định muốn lấy, bất cứ lúc nào tại hạ đều có thể tìm lại được, chỉ có điều...


- Điều gì?


- Tại hạ khuyên tiên sinh không nên lấy làm gì, vì lấy lại được ngọc bài, tiên sinh nhất định sẽ rất tức giận!


- Vì sao?


- Bởi vì La Sát bài đó cũng là đồ giả!


Bàn tay Lam Hồ Tử lại chống lên bàn, bàn tay Cô Tùng lão cũng thế.


- Tính ra tại hạ tìm được đến hai La Sát bài, rất tiếc cả hai đều là đồ giả!


Mọi người lắng nghe chờ Lục Tiểu Phụng giải thích.


- Lần đầu tại hạ lấy được ngọc bài từ dưới băng, tạm gọi đó là Băng Hà bài, lần thứ hai tại hạ dùng roi ngựa cướp được trong tay kẻ khác, tạm gọi đó là Thần Tiên bài, vì kẻ ấy cũng nói nhuyễn tiên pháp của tại hạ rất thần kỳ!


Cô Tùng lão nói :


- Thần Tiên bài là do Lý Hà trộm được, bị Trần Tịnh Tịnh dùng Băng Hà bài đánh tráo, rồi lại lọt vào tay ngươi.


- Hoàn toàn đúng vậy!


- Như vậy không thể nào là giả được.


- Tại hạ cũng nghĩ không thể nào được, nhưng rõ ràng ngọc bài ấy là đồ giả!


- Làm sao ngươi nhìn ra La Sát bài ấy là thật hay giả?


- Tại hạ đúng lý không nhìn ra được, nhưng rất may tại hạ có một người bạn tên là Chu Đình, mà Thần Tiên bài lại đúng là đồ mô phỏng của y làm ra!


- Bạn của ngươi có phải có ngoại hiệu là Đại lão bản đó chăng?


- Tiên sinh cũng biết y à?


- Ta có nghe qua!


- Người này mặc dù lười có tiếng, nhưng lại là một thiên tài hẳn hoi, bất luận vật kỳ lạ cổ quái đến đâu, y đều làm ra được, riêng về chuyện ngụy tạo những nghệ phẩm bằng ngọc thì y kể như là thiên hạ đệ nhất hảo thủ.


Nói đến Chu Đình, Lục Tiểu Phụng bất giác mỉm cười. Chu Đình chẳng những là bạn già của chàng, lại là bạn tốt, trong vụ "Đơn Phụng công chúa", nếu không nhờ Chu Đình, chắc đến bây giờ chàng cũng còn bị nhốt trong hang núi phía sau Thanh Y lâu.


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Nếu không phải tại y, thì bây giờ tại hạ không vướng vào những chuyện phiền phức này, những rắc rối do y mang lại cho tại hạ còn nhiều hơn tất cả những bằng hữu khác.


- Y cũng là bạn của ngươi?


- Phải!


- Thần Tiên bài ấy là do ai mướn y chế tạo? Ngươi có hỏi thử y chưa?


- Chưa hỏi!


- Tại sao?


- Bởi vì tại hạ không gặp y nói chuyện ít ra cũng hai năm rồi.


- Ngươi với y là bạn, mà đôi bên không nói chuyện với nhau sao?


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Tại vì y là một tên khốn, tại hạ hình như cũng không kém!


Cô Tùng lão cười nhạt :


- Nếu có người tin lời của ngươi, thì mới thật là một kẻ ngu dại!


- Tiên sinh không tin à?


- Không cần biết Thần Tiên bài ấy là thật hay giả, ta muốn tận mắt xem thử.


- Tại hạ đã nói nếu tiên sinh nhất định muốn xem, tại hạ sẽ tìm lại ngay!


- Tìm ở đâu ra?


- Ngay ở đây!


- Ngay trong căn phòng này?


- Bây giờ có thể chưa có, nhưng chờ thổi tắt đèn, niệm vài câu thần chú, đốt đèn lên lại, thì ngọc bài nhất định sẽ nằm trên bàn.


Lam Hồ Tử bật cười, Phương Ngọc Phi cũng cười, chuyện hoang đường như vậy có ma mới tin được.


Phương Ngọc Hương cũng bật cười nói :


- Công tử thật sự nghĩ rằng có người tin những lời ma quỉ nhảm nhí đó à?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Ít nhất cũng có một người tin.


- Là ai?


Cô Tùng lão bỗng nhiên đứng dậy, thổi tắt một ngọn đèn, miệng nói :


- Là ta!


Trong phòng thắp ba ngọn đèn, vừa thổi tắt cả ba, căn phòng vì nằm dưới đất nên giờ tối đen như mực, đưa bàn tay trước mắt cũng không thấy.


Trong bóng tối, chỉ nghe Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm mấy câu, giống như niệm thần chú, nhưng nghe kỹ thì giống như đang lập đi lập lại một địa danh :


"Ở cửa sông, Đồng Đức Đường, tiệm của Bằng gia, lão mù Bằng nhị.... "


Bất kể Lục Tiểu Phụng niệm thứ gì, trong bóng tối tiếng của chàng quả thực nghe rất thần bí quái dị. Mọi người nghe được tiếng tim đập của nhau, có người tim đập mỗi lúc một nhanh, tựa như trở nên hồi hộp hơn, rất tiếc trong phòng quá tối nên không đoán được người này là ai.


Nhịp tim càng đập nhanh, Lục Tiểu Phụng càng niệm nhanh, niệm tới niệm lui chẳng biết bao nhiêu lần, đột nhiên chàng hô lớn :


- Đốt đèn!


Ánh lửa lóe lên, một ngọn đèn được thắp sáng, dưới ánh đèn quả nhiên có một miếng ngọc bài nằm trên bàn. Ánh ngọc trông rất dịu, trong khi mặt người nào người nấy đều tái xanh cả. Trong mắt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.


Lục Tiểu Phụng đắc ý mỉm cười nhìn mọi người, đột nhiên nói :


- Bây giờ các vị có phải đã tin những lời ma quỷ của tại hạ?


Phương Ngọc Hương thở ra một hơi :


- Đúng ra tôi phải tin công tử, vì công tử đúng là một quỷ sống!


Cô Tùng lão lạnh lùng nói :


- Nhưng ngọc bài này không phải quỷ, chẳng thể nào từ bên ngoài bay vào được.


Lục Tiểu Phụng đáp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Gió về trời

Gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Mẹ tôi

25-06-2016
Như tiếng dương cầm

Như tiếng dương cầm

Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được

28-06-2016
Không thể nói yêu em

Không thể nói yêu em

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao

23-06-2016
Chiều nay mưa

Chiều nay mưa

Cơn mưa lại về trước ngõ làm ủ dột cả một buổi chiều. Mưa thường đến với

23-06-2016
Em là để yêu

Em là để yêu

"Phụ nữ là để yêu chứ không phải để hiểu" - Shakespeare - *** Em sinh tháng 2. Anh

30-06-2016