Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 128 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Thật giả khó phân

↓↓

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, cầm lấy chén rượu bằng vàng mà Lam Hồ Tử lúc nãy đã uống, nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lam Hồ Tử vốn là một người rất cẩn thận, bất cứ ai muốn hạ độc y không phải dễ, nhưng lần này...


Phương Ngọc Hương hỏi :


- Lần này chẳng lẽ phu quân ta bị hạ độc chết sao?


Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :


- Bởi vì y quên mất một điều. Y quên rằng chén rượu này là do cô đưa cho y, lại dùng khăn của cô lau qua một lần.


Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc khăn lụa của Phương Ngọc Hương, chậm rãi nói tiếp :


- Y quên rằng trong rượu tuy không có độc, trong chén tuy không có độc, nhưng trên chiếc khăn của cô có tẩm chất độc.


Phương Ngọc Hương im lặng, một lúc lâu sau nàng mới nói nhỏ :


- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều, một người như Phi Thiên Ngọc Hổ có đáng giết chăng?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Đáng giết!


- Nếu vậy ta giết y cũng không có gì đáng cho ngươi trách.


- Ta không có ý trách cô, ta chỉ muốn cô đưa đồ thôi.


- Đưa cái gì?


- Đưa La Sát bài!


- La Sát bài? Ta có giữ La Sát bài bao giờ?


- Đúng ra thì quả thật cô không có giữ, nhưng bây giờ thì có đấy! Ta muốn phiến ngọc bài mà lúc nãy cô vừa mới lén lấy được trên mình Lam Hồ Tử.


Phương Ngọc Hương im lặng một lúc, bèn thở dài :


- Xem ra Lục Tiểu Phụng quả không hổ danh Lục Tiểu Phụng, bất cứ chuyện gì cũng khó qua mặt ngươi được.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười :


- Cũng có lúc mắt tại hạ cũng như mù, nhưng may là thông thường thì vẫn sáng.


Phương Ngọc Hương cắn môi, nhìn Lục Tiểu Phụng, lại nhìn Tuế Hàn tam hữu, cuối cùng nàng dậm chân nói :


- Được thôi, đưa thì đưa, giữ vật này chỉ thêm xui!


Phương Ngọc Hương quả thật đưa ra một phiến ngọc bài trắng bóng, chất ngọc cao hơn phiến ngọc kia rất nhiều.


Ngọc bài vừa rớt xuống bàn, Cô Tùng lão phất ống tay áo cuốn ngang thu lấy ngay.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười nhìn Cô Tùng lão nói :


- Bích ngọc hoàn cố chủ, may mà không hỏng việc.


Cô Tùng lão đáp :


- Ân oán từ trước nay, bích ngọc này giải hóa.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Đa tạ!


Cô Tùng lão đáp lễ :


- Đa tạ!


Phương Ngọc Hương sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói :


- Phi Thiên Ngọc Hổ đã chết, La Sát bài đã hoàn lại các người, sao các người chưa đi?


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Cô đuổi chúng ta đi à?


Phương Ngọc Hương cắn môi nói :


- Chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi thứ khác, đòi cả người của ta à?


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


- Muốn thì dĩ nhiên là muốn, nhưng tại hạ có một câu hỏi.


- Hỏi gì?


- Cô có thật là người chăng?


Phương Ngọc Hương bật cười, Lục Tiểu Phụng cũng cười. Chàng phá cười lớn bước ra ngoài, bỗng lại quay đầu lại vỗ vai Phương Ngọc Phi, nói :


- Trần Tịnh Tịnh là một cô gái rất thông minh, ngươi đã thích cô ấy thì nên chăm sóc cho cô ấy đầy đủ.


Phương Ngọc Phi hỏi :


- Trần Tịnh Tịnh? Trần Tịnh Tịnh nào?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Dĩ nhiên là Trần Tịnh Tịnh mà chúng ta đều biết!


- Nếu vậy ngươi cũng phải biết là nàng đã chết trong vụ cháy nhà rồi!


- Nàng không chết! Trong đám lửa quả thật có một bộ xương của nữ nhân, nhưng không phải là Trần Tịnh Tịnh!


- Không phải sao?


- Trần Tịnh Tịnh bị trúng ba mũi thấu cốt châm của Sở Sở, mà trên xương của nữ nhân đó không có mũi châm nào cả. Không lý khi ngươi phóng hỏa đốt chết người, còn có thời gian lấy ám khí ra hay sao?


Phương Ngọc Phi gượng cười :


- Ta không có khả năng đó!


- Bởi vậy người bị chết cháy không phải là Trần Tịnh Tịnh.


Phương Ngọc Phi miễn cưỡng hỏi :


- Người chết không phải là Trần Tịnh Tịnh, vậy nàng đi đâu rồi? Phải chăng được ai đem đi?


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Thì ngươi đem nàng đi chứ ai!


Phương Ngọc Phi làm thinh.


- Đúng ra ta không nghi ngờ điểm này, nhưng ngươi đã làm một việc dư thừa, ngươi không nên giết chết thằng nhỏ ấy.


Phương Ngọc Phi cúi đầu nhìn bàn tay của mình.


- Dĩ nhiên ngươi cũng biết đứa bé ấy thuộc loại ngố, chắc chắn không nhận diện ngươi được, nhưng ngươi vẫn mạo hiểm giết nó bịt miệng, vì ngươi sợ nó sẽ nói cho ta biết là a di chưa chết, tuy nó ngố, nhưng vẫn có thể nhận biết điều này.


Phương Ngọc Phi hỏi :


- Ngươi bắt đầu nghi ngờ từ lúc ấy?


- Ta nghi ngờ nên mới vào tìm, mới biết bộ xương nữ nhân kia chẳng phải là Trần Tịnh Tịnh!


- Nhưng ngươi không thể chứng minh được là ta đã mang Trần Tịnh Tịnh đi!


- Vì thế ta mới nhờ Triệu Quân Võ đi dò xét một chuyện.


- Chuyện gì?


- Lúc ấy Trần Tịnh Tịnh bị thương khá nặng, ngươi muốn cho nàng sống được, thì phải đem nàng đi trị thương, thầy thuốc chữa được loại thương tích của nàng không có mấy người!


Phương Ngọc Phi nói :


- Trong vòng mấy trăm dặm quanh đây, có lẽ chỉ có một người!


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Chắc chắn chỉ có một người, ở cửa sông, Đồng Đức đường, tiệm của Bằng gia, lão mù Bằng nhị. Điều đặc biệt là vì lão mù nên dĩ nhiên không nhận diện ngươi được.


Phương Ngọc Phi thản nhiên đáp :


- Có lẽ nhờ điểm đó mà lão còn sống sót.


- Nhưng rất tiếc loại thấu cốt châm mà Trần Tịnh Tịnh bị trúng phải là một loại độc môn ám khí rất hiếm. Cho nên Triệu Quân Võ đi dò la thử là biết ngay được mọi chuyện. Do đó có thể nói, Đinh Hương Di bị ngươi hạ sát, mà tình nhân của nàng cũng chính là ngươi.


- Sao?


- Bởi vì phiến ngọc bài mà ta đưa cho Đinh Hương Di xem, đã rơi vào tay ngươi, nên khi nãy ta nói đến lão mù Bằng nhị, là ngươi chịu đưa ngọc bài ra ngay.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói tiếp :


- Ta niệm câu thần chú đó, đối với người khác chẳng có công hiệu gì, nhưng đối với ngươi lại là một sự đe dọa.


Phương Ngọc Phi nói :


- Cứu người vốn là một việc tốt không phải chuyện mất mặt, tại sao ta phải sợ ngươi hăm dọa?


- Bởi vì ngươi sợ có người biết chuyện.


- Ta.... ta sợ ai biết?


Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, quay sang nhìn Phương Ngọc Hương.


Mặt Phương Ngọc Hương tái xanh.


Lục Tiểu Phụng vỗ vai Phương Ngọc Phi mỉm cười nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Gõ cửa trái tim

Gõ cửa trái tim

Phần hai của "Hiểu nhầm trái tim". (khotruyenhay.gq) Sau những "hiểu nhầm", nơi trái tim ai

27-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Chiến mã và con lừa

Chiến mã và con lừa

Một con chiến mã – đã sẵn sàng ra chiến trường với bộ yên cương lục lạc tuyệt

24-06-2016
Hãy cứ im lặng đi

Hãy cứ im lặng đi

(khotruyenhay.gq) Cách đây 2 tuần, anh nhận ra mình chỉ là người thay thế. Anh quyết

28-06-2016
Dưới chiếc ô màu xanh

Dưới chiếc ô màu xanh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi yêu

25-06-2016
Con thiêu thân

Con thiêu thân

Đã bao giờ bạn nghe kể về câu chuyện của con thiêu thân chưa? Người ta hay nói rằng,

29-06-2016
Bạn cũ

Bạn cũ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016

Ring ring