Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Chạy Trốn Truy Nã

↓↓
Sau bãi cát phẳng lì là vách đá thẳng đứng, và khu rừng rậm rạp.


Ở một nơi thế này, ngay cả thỏ cũng khó mà thoát khỏi móng vuốt của hồ ly.


Lục Tiểu Phụng không phải là thỏ.


Không những chàng có cái tinh linh tốc độ của thỏ, chàng cũng có cái giảo hoạt của hồ ly, cái trung thành dũng cảm của chó.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng vốn là thợ săn, những phương pháp sinh tồn trong vũng lầy rừng rậm, chàng còn hiểu rõ hơn cả ai. Chỉ cần dùng một nhành cây, chàng có thể chế ra một cái bẫy giết người như chơi.


- Nhưng người này không phải là người !


Sa Mạn đang nói đến Cung Cửu.


- Y là rắn độc, là hồ ly, là ma quỷ !


Lục Tiểu Phụng bật cười:


- Y rốt cuộc là thứ gì ?


Sa Mạn nói:


- Có người nói y làm bằng chín thứ cộng lại.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Chín thứ gì ?


Sa Mạn nói:


- Nọc của rắn độc, tim của hồ ly, tuyết của bắc hải, đá trên núi Thiên Sơn, dũng mãnh của sư tử, độc ác của sài lang, nhẫn nại của lạc đà, thông minh của người, thêm vào những thứ quỷ hồn từ mười tám tầng địa ngục.


Tuy Lục Tiểu Phụng còn đang cười, nhưng bất cứ ai cũng đều nhìn ra được chàng cười không có vẻ khoan khoái lắm. Sa Mạn nói:


- Hòn đảo này quả thật có rất nhiều chỗ ẩn núp bí mật !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Em biết bao nhiêu chỗ ?


Sa Mạn nói:


- Em không biết ngàn chỗ, nhưng cũng không phải ít.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Y biết bao nhiêu chỗ ?


Sa Mạn nói:


- Mỗi chỗ y đều biết ! Chỗ nào em biết, y đều biết, chỗ nào em không biết, y cũng biết. Vì vậy bất kể chúng ta trốn đi đâu, y sẽ nhất định tìm ra mình !


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc, chàng bỗng cười lên.


Sa Mạn không lấy làm lạ, nàng biết trên đời này có hạng người bất kể ở trong trường hợp nào cũng cười được.


Nàng thích những hạng người đó, có điều, Lục Tiểu Phụng đang cười quá khoan khoái, nàng nhịn không nổi phải hỏi:


- Anh cười gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Anh sực nghĩ ra một chuyện rất thú vị.


Sa Mạn nói:


- Bây giờ còn có chuyện gì làm anh thích thú được vậy ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chúng mình có thể trốn tới một nơi rất thú vị.


Sa Mạn nói:


- Bất kể chỗ đó có thú vị hay không, y tìm được đến nơi là chẳng còn thú vị gì nữa.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nơi đó anh bảo đảm với em y tìm không ra.


Sa Mạn hỏi:


- Nơi nào ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Trong trứng con gà.


Sa Mạn bắt đầu tức giận, giờ phút này, chàng thật tình không nên đùa giỡn như vậy.


Lục Tiểu Phụng không những còn đang cười, ánh mắt chàng cũng đang sáng rực lên. Sa Mạn nhịn không nổi nói dỗi:


- Chỉ có trứng mới chui vào trong vỏ mà nằm, chỉ có anh là cái thứ hỗn đản ấy !


Lục Tiểu Phụng cười nói:


- Em còn quên một chuyện.


Sa Mạn hỏi:


- Sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chỉ có trứng mới có vỏ trứng.


Sa Mạn không hiểu.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Em có biết nơi đây cái gã hỗn đản nhất là ai không ?


Sa Mạn hỏi:


- Không phải anh sao ?


Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu.


- Anh đâu bì lại được với y, anh có tối đa cũng chỉ dùng sáu thứ cộng lại mà làm thành thôi.


Sa Mạn nói:


- Anh đang nói là Cung Cửu đấy à ?


- Đúng vậy.


Chàng lại bổ sung:


- Chính vì y là một kẻ hỗn đản lớn nhất, vì vậy, cái vỏ của y chắc chắn là dày nhất, bất cứ ai trốn vào đó, nhất định sẽ rất an toàn.


Sa Mạn cũng sáng mắt lên. Hiện tại nàng đã hiểu ý của Lục Tiểu Phụng.


Nếu Cung Cửu đi tìm bọn họ, phòng của y sẽ không có ai, nếu bọn họ trốn lại được chỗ Cung Cửu, nơi đó quả thật là chỗ an toàn nhất, bởi vì chẳng ai có thể ngờ tới được, thậm chí còn bao gồm luôn cả Cung Cửu.


Một nơi không ai nghĩ tới được, dĩ nhiên là một nơi an toàn nhất.


Sa Mạn nói:


- Hiện tại mình chỉ còn một vấn đề, làm sao mình trốn lại được chỗ đó ?


Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên biết vấn đề này rất khó khăn, nhưng chàng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ có cách. Dưới mắt chàng, trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối không làm được.


Sa Mạn hỏi:


- Anh đã có cách giải quyết vấn đề này ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Dĩ nhiên em biết cái vỏ ấy nằm ở đâu ?


Sa Mạn nói:


Lục Tiểu Phụng nói:


- Vậy thì cái vấn đề ấy đã giải quyết xong rồi.


Sa Mạn nói:


- Anh cho là mình có thể ngang nhiên đi vào, mà không ai biết gì cả !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Mình cũng chẳng cần phải nghênh ngang đi vào, mình cũng chẳng cần phải bước đi bước nào.


Sa Mạn hỏi:


- Ngay cả một bước cũng không, không lẽ mình biến thành con ruồi bay vào đó sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Mình cũng cần gì biến, có biến cũng không biến thành con ruồi.


Chàng lại cười lên một tiếng nói:


- Ruồi bay mệt lắm, anh đang chuẩn bị thoải mái trốn vào đó !


Sa Mạn mở to mắt ra nhìn chàng, làm như con nít đang nghe kể chuyện thần thoại.


Lục Tiểu Phụng cười nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu vốn mỏng

Tình yêu vốn mỏng

Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? *** Từng giọt mưa rơi tí tách

29-06-2016
Hoa bên kia đồi

Hoa bên kia đồi

Bàn thờ nhà chị đầy hoa trắng, trắng toát cả một đời chị! *** - Gôn ơi...! Tuyết

26-06-2016
Cái mụn

Cái mụn

I. Một cái mụn bọc mọc sát khóe miệng nhưng ở vị trí không éo le cho lắm bởi nó

25-06-2016
Ở lại phía sau

Ở lại phía sau

Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào

24-06-2016
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Bao lâu rồi em nhỉ?

Bao lâu rồi em nhỉ?

Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông

27-06-2016

Snack's 1967