Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Chạy Trốn Truy Nã

↓↓

- Hòa thượng cũng tính uống rượu sao ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão Thực hòa thượng nói:


- Chỉ muốn uống một thứ rượu.


Sa Mạn hỏi:


- Uống rượu gì ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Uống rượu mừng của các người.


Sa Mạn nhoẻn miệng cười. Lục Tiểu Phụng cũng cười. Bọn họ bỗng phát hiện ra gã hòa thượng này quả thật dễ thương.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Thật ra không có rượu cũng không sao, hòa thượng tự mình đi uống miếng nước, cũng coi như là uống rượu mừng rồi.


Y quả thật uống ừng ực mấy ngụm nước.


- Hiện tại hòa thượng đã uống rượu mừng rồi, các ngươi có muốn chạy làng cũng không xong.


Sa Mạn ngẩng mặt lên nhìn Lục Tiểu Phụng:


- Anh nói, như vậy được không ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không được.


Hai người lại biến thành ra một người.


Gương mặt của Lão Thực hòa thượng lại lộ ra nét biểu tình như muốn khóc cả lên:


- Các người cứ làm vậy, có phải muốn ép hòa thượng hoàn tục phải không ?


Đêm cũng đã khuya, trong phòng có đèn, nhưng không đốt lên, cũng không thể được đốt lên.


Lục Tiểu Phụng chẳng màng, Sa Mạn chẳng màng nếu có tình cảm chân thật, cả trời không trăng không sao cũng chẳng hề gì, huống gì là không có đèn. Lão Thực hòa thượng dĩ nhiên là chẳng màng rồi. Y đang mừng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì cho rảnh rang đầu óc.


Trong phòng thật tối, chẳng thấy gì cả. Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Các người đang làm gì đó ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chẳng làm gì cả !


Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Cái miệng của ngươi có rảnh không ?


Sa Mạn giành nói:


- Rảnh.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Nếu rảnh, có thể tán chuyện với hòa thượng được không ?


Sa Mạn nói:


- Được Lục Tiểu Phụng nói:


- Hòa thượng làm gì mà trốn vào gầm trường người ta vậy ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Bởi vì hòa thượng biết chủ nhân căn nhà này không thích uống rượu, nhưng lại thích ăn giấm.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Hòa thượng không ngu lắm.


Sa Mạn nói:


- Hòa thượng thông minh muốn chết luôn.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Nhưng gà trống con thì không thông minh tý nào.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Không thông minh chỗ nào ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Gà trống con vốn có thể kêu hai gã ngu si kia vác rương về lại thuyền, như vậy không quá năm ba ngày nữa, hai con gà con có thể về lại nhà được rồi !


Lục Tiểu Phụng đớ mặt ra. Bàn tay của Sa Mạn lạnh ngắt. Bọn họ lập tức phát hiện ra, đây quả thật là cơ hội duy nhất có thể thoát ly ra được hòn đảo này, cơ hội đã mất, sẽ không bao giờ trở lại.


Lão Thực hòa thượng đang than thở:


- Hai con gà con, một con lừa trọc đầu, nếu đều chết dí cả nơi đây, thật là ...


Y bỗng câm miệng lại.


Lục Tiểu Phụng nhảy bật người dậy, Sa Mạn không động đậy, nhưng trái tim của nàng đang đập thình thịch, đập nhanh lên quá chừng.


Bọn họ đều đã nghe bên ngoài có tiếng chân, hình như tiếng chân của năm sáu người đang bước lại căn nhà này.


Trong phòng đã thấy có ánh đèn hé vào, không những vậy càng lúc càng sáng lên.


Lục Tiểu Phụng xông lại, mở nắp rương ra, hạ thấp giọng xuống nói:


- Mau chui vào lại.


Đợi đến lúc Sa Mạn đã vào rồi, chàng mới nhảy vào theo, nhẹ nhàng đóng nắp rương lại.


Chính ngay lúc đó, cửa đã mở ra.


Chàng nghe có tiếng mở cửa, rồi nghe có tiếng người bước vào, tất cả là năm người.


Người đang mở miệng nói là đàn bà, giọng nói rất hung dữ:


- Mấy cái rương này ai kêu các ngươi đem lại đây ?


Trái tim của Lục Tiểu Phụng nhảy thót lên, chàng nhận ra giọng nói của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thì chẳng nói gì rồi, câu hỏi của cô mới là chết người.


- Mạn cô nương sai chúng tôi.


Trả lời câu hỏi ấy chính là hai gã khiêng rương lúc nãy.


- Mạn cô nương ?


Tiểu Ngọc đang cười nhạt:


- Các ngươi nghe theo lệnh Cửu thiếu gia, hay là Mạn cô nương ?


Không ai dám trả lời.


- Các ngươi có biết Mạn cô nương không còn là người của Cửu thiếu gia không ?


Giọng của Tiểu Ngọc càng hung dữ, trái tim của Lục Tiểu Phụng đang chùn xuống.


Chàng thật tình không hiểu, chuyện này vốn không có ai đi truy cứu, tại sao cái ả nha đầu này lại biết được ?


Cái ả nha đầu này mới thoát chết xong, tại sao lại đi xen vào chuyện người khác nữa ? Lục Tiểu Phụng hận không thể khâu cái miệng của cô ta lại.


- Khiêng đi.


Tiểu Ngọc đang la hét:


- Mau khiêng mấy cái rương này đi !


- Khiêng đi đâu ?


- Từ chỗ nào, khiêng trở về lại chỗ đó.


Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Tiểu Phụng lập tức biết ngay, mình đã hiểu lầm.


Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn này, sao chàng có thể khâu lại được, đáng lý ra chàng phải hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ấy một cái, dù hôn thêm lần nữa cũng là đáng.


Cái rương từ trên thuyền vác xuống, thêm mười tiếng đồng hồ nữa, thuyền lại đi, chỉ cần đem cái rương khiêng trở về lại chỗ cũ, bọn họ cũng sẽ theo thuyền trở về lại.


Như vậy, vài ba ngày nữa, hai con gà con có thể về nhà lại được rồi.


Lục Tiểu Phụng đang sung sướng quá muốn mở miệng ra kêu:


- Tiểu Ngọc vạn tuế.


Cho tới bây giờ chàng mới hiểu ra, Tiểu Ngọc đang giúp đỡ mình, cái ả nha đầu quỷ tinh linh này, nhất định đã biết bọn họ núp trong rương.


Trong lòng chàng đầy sung sướng và cảm kích, chàng tin là Sa Mạn cũng nhất định cảm thấy y như vậy. Chàng nhịn không nôi đưa tay ra tìm tay nàng nắm. Trong rương tuy đen ngòm, nhưng chàng chẳng màng, bởi vì dù có đụng phải chỗ khác cũng không sao.


Chàng quả thật đụng trật chỗ, trật quá chừng, trật muốn chết đi được.


Chàng đụng phải một cái đầu trọc. Người núp chung với chàng trong rương, không phải là Sa Mạn, mà là Lão Thực hòa thượng.


Lục Tiểu Phụng quả thật muốn gào lên. Chỉ tiếc là chàng vừa đụng vào cái đầu trọc, bàn tay của Lão Thực hòa thượng đã thò ra điểm lấy ba chỗ huyệt đạo trên người chàng, ba chỗ huyệt đạo chết người nhất, không những chàng không la lên được, ngay cả động đậy cũng không động đậy được tí nào.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Chuyện kể cho 40 năm sau

Chuyện kể cho 40 năm sau

Hàng trăm câu hỏi cứ quấn lấy tôi cả đêm, chẳng thể nào mà nhắm mắt lại được,

23-06-2016
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016
Tìm chỗ ngủ

Tìm chỗ ngủ

Ti toe đơn giản lắm, có một thằng non choẹt tay cầm bao thuốc ba số vứt xuống bàn

29-06-2016
Nắng rơi bên thềm

Nắng rơi bên thềm

  - Hôm nay ai cũng có đôi, vì sao chúng ta không thành một đôi nhỉ? *** - Mình yêu

27-06-2016
12 chiếc bánh flan

12 chiếc bánh flan

...Gã đơn phương kết thúc hợp đồng. Kim không ăn cắp, không tọc mạch, nhưng đã làm

29-06-2016

Old school Swatch Watches