Pair of Vintage Old School Fru
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11 - Chạy Trốn Truy Nã

↓↓

- Anh biết trong bụng em nhất định không tin, nhưng anh bảo đảm em không cần phải lo chuyện đó.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sa Mạn nói:


- Không lẽ anh còn có chuyện gì khác đáng lo hơn ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chỉ có một chuyện.


Sa Mạn hỏi:


- Anh nói đi !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Anh chỉ có cách núp vào, nhưng không có cách thoát ra.


Sa Mạn nói:


- Vì vậy dù mình có trốn được mười tám tiếng đồng hồ đi chăng nữa, y cũng sẽ tìm ra mình thôi !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Đến lúc đó, nếu y muốn giết mình, mình ...


Sa Mạn ngắt lời chàng:


- Anh không cần lo chuyện đó.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao ?


Sa Mạn nói:


- Bởi vì bên ngoài còn có chuyện y phải đi làm cho xong.


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm:


- Trừ giết người ra, còn có chuyện gì y phải nhất định không đi làm không được ?


Sa Mạn nói:


- Không có gì cả !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Y đi chuyến này sẽ giết ai ?


Sa Mạn nói:


- Đáng cho y đi giết, chỉ có những tay siêu quần.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ai ?


Sa Mạn nói:


- Không biết.


Không chừng nàng không biết thật, không chừng tuy nàng biết, nàng không chịu nói ra. Bất kể ra sao, Lục Tiểu Phụng không hề hỏi thêm.


Chàng không hề hy vọng bất cứ người đàn bà nào sẽ vì chàng mà bán đứng người đàn ông của họ trước đó.


Sa Mạn nhìn chàng:


- Bây giờ anh tính biến thành thứ gì ?


Lục Tiểu Phụng hỏi lại:


- Em nghĩ sao ?


Sa Mạn nói:


- Theo em nghĩ, chỉ có người chết mới thoải mái đi vào trong nhà Cung Cửu.


Lục Tiểu Phụng cười cười:


- Em quên mất một chuyện.


Sa Mạn nói:


- Sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chết cũng có nhiều loại, không nhất định chỉ có người thôi. Không có sinh mệnh, tức là chết.


Cây cỏ có sinh mệnh, nhưng bị chặt xuống, lấy làm gỗ, làm thành rương, tức là chết rồi. Vì vậy rương là chết.


Trên con đường núi ngoằn ngoèo bí ẩn, mười người đang khiêng năm cái rương đi lại, những cái rương xem ra rất nặng, mọi người ai ai cũng lộ vẻ mệt nhọc.


Nhất là cái rương cuối cùng, hai gã đại hán khiêng rương mồ hôi chảy đầm đìa ra đầy mặt bọn họ đã bị lọt về phía sau một khoảng xa. May mà nơi đây đã gần chỗ miệng hang ra vào. Chính ngay lúc đó, bọn họ thấy Sa Mạn. Nàng hiện ra như một cơn gió, chắn đường bọn họ:


- Các ngươi có nhận ra ta không ?


Dĩ nhiên bọn họ đều nhận ra.


Những người vào trong hang núi không ai là không nhìn lén nàng vài lần, tối đa cũng chỉ bất quá nhìn lén hai ba lần.


Bởi vì nếu bị Cung Cửu gia phát hiện ra có người nhìn lén nàng, Cung Cửu gia sẽ nổi giận lên.


Chẳng ai dám chọc giận Cung thiếu gia.


Hai gã đại hán gầm đầu:


- Mạn cô nương có điều gì phân phó ?


Sa Mạn nói:


- Ta chẳng có gì, Cửu thiếu gia thì có.


Hai gã đại hán đang dỏng tai nghe.


Cửu thiếu gia phân phó chuyện gì, chẳng ai dám không nghe.


Sa Mạn nói:


- Y đặc biệt gọi ta lại đây, kêu các ngươi khiêng cái rương này về phòng ngủ của y.


Tuy lúc nãy bọn họ có nghe mệnh lệnh khác, nhưng chẳng ai nghi ngờ gì cả, lại càng không dám phản kháng. Mọi người đều biết, Mạn cô nương nói ra điều gì, điều đó không khác gì Cửu thiếu gia nói.


Sa Mạn nói:


- Cửu thiếu gia thích sạch sẽ, vì vậy các ngươi đi đâu rữa sạch tay chân trước cái đã Gần đó có một con suối nhỏ, bọn họ mau mắn chạy lại, mau mắn trở về, chiếc rương còn ở đó, Mạn cô nương chẳng còn thấy đâu.


Tuy nàng không còn đó, nhưng lời nói của nàng vẫn còn hữu hiệu như thường.


Trong rương tối om mà yên tĩnh, nắp rương đã được nhẹ nhàng đóng lại.


Bên ngoài đầy những nguy cơ, sống chết trong đường tơ kẻ tóc, hai người ôm nhau trong rương, người này thở hơi thở của người kia.


Đợi đến lúc bọn họ có thể mở miệng được ra, Sa Mạn nhịn không nổi phải hỏi:


- Sao anh biết y còn có rương để đem về nhà ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Anh nhìn ra y là hạng người rất giảng cứu, không những vậy còn thích dùng lễ vật làm động lòng người khác, y còn chưa lại, đã có rương khiêng về trước, huống gì chính y đã trở về.


Sa Mạn nói:


- Y về hôm qua, sao anh biết được những cái rương của y hôm nay mới đến Lục Tiểu Phụng nói:


- Theo y đi trên biển cả bao nhiêu đó ngày trời, mọi người nhất định ai ai muốn bệnh luôn, lên được đến bờ, dù không tìm ra được đàn bà, nhất định cũng phải uống cho say một trận, sáng hôm sau ắt hẳn bò dậy không nổi.


Sa Mạn nói:


- Vì vậy anh tính đúng hôm nay những cái rương đồ mới lên tới bờ.


Lục Tiểu Phụng cười cười:


- Dĩ nhiên cũng là may mắn thôi !


Bởi vì chỉ có những người phán đoán chính xác, mới nắm chắc được cơ hội, cơ hội chính là vận khí. Giọng nói của Sa Mạn càng ôn nhu:


- Anh cũng tính đúng những người khiêng rương không biết gì về chuyện của em, nhất định sẽ còn nghe theo lệnh của em.


Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên là tính rất đúng, chuyện đó nếu Cung Cửu mà không nói, còn ai dám nói ra ? Một gã đàn ông kiêu ngạo tự phụ, nếu người đàn bà mình yêu đi phản bội mình, nhất định tự y sẽ không đi nói ra. Y thà để người ta cho là y bỏ người đàn bà đó, còn hơn để người khác cho y là bị phụ rẫy.


Thậm chí y thà chết, cũng không để người ta biết y đau khổ hay nhục nhã.


Lục Tiểu Phụng hiểu rõ tâm tình của y, bởi vì chính chàng cũng là hạng người như vậy.


Sa Mạn nói:


- Nhưng sao anh biết được những cái rương ấy sẽ được khiêng an toàn về nơi đây, dọc đường không bị ai hỏi ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bởi vì anh biết những người ở đây không thích xen vào chuyện người khác, nhất là những chuyện nhỏ nhặt như vậy.


Sa Mạn thở ra:


- Anh nhận xét đúng lắm, những người ở đây làm chuyện gì cũng phải được trả giá !


Rương đem về nếu không bị ai hỏi, dĩ nhiên sau đó lại càng không có ai hỏi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Cô dâu

Cô dâu

  Vốn dĩ cô luôn có đức tính thẫn thờ. Bởi cái nắm tay, cái nháy mắt của anh

27-06-2016
Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Trích đoạn:Khi ba hắn nói chuyện điện thoại xong thì lại nhìn vào phòng cấp cứu và

20-07-2016 3 chương
Thành phố Hối Tiếc

Thành phố Hối Tiếc

Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua

30-06-2016
Mẹ có lạnh không?

Mẹ có lạnh không?

Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng

01-07-2016
Ai tặng em salem

Ai tặng em salem

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chắc là cậu

27-06-2016
Thơm như mùi...tre ngâm

Thơm như mùi...tre ngâm

(khotruyenhay.gq) “Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc

29-06-2016