Đến trưia ngày hôm sau thì họ đi đến triền núi khu vực phía tây.
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trước khi trời tối họ đã đến được sơn cốc.Từ xa nhìn vào miệng cốc sẽ thấy một dãy hàng rào bằng gỗ. Phía trên chiếc cỗng gỗ có hai cái sừng trâu, một chữ Đơn lớn được cắt từ một tấm da thú.
La Vĩnh Tường đột nhiên dừng cương lại, đưa mắt nhìn một lượt quang cảnh xung quanh, thấp giọng nói:
- Đại Ngưu, đệ có thật sự tin rằng trên thế gian này có quỷ không ?
Đại Ngưu lắc đầu đáp:
- Làm gì có quỉ quái chứ ?
La Vĩnh Tường nói:
- Nhưng mà chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ gặp quỷ đấy.
Đại Ngưu bất giác rùng mình. Gã quay đầu lại nhìn bốn phía hỏi:
- Ở đâu ?
La Vĩnh Tường đưa tay chỉ về phía trước nói:
- Đệ nhìn xem, đó là cái gì vậy ?
Đại Ngưu liền nhìn theo ngón tay của La Vĩnh Tường, gã chỉ thấy trong cốc có một làn khói mỏng bay lên:
- Đó là khói của nhà người ta nấu cơm.
La Vĩnh Tường gật đầu nói:
- Không sai ! Đó chính là khói.
Nhưng mà gần khu núi, ngoài nhà họ Đơn kia ra không còn có một nhà nào khác, hơn nữa nhà họ Đơn không có một bóng người sống. Vậy thì khói kia từ đâu mà có ?
Đại Ngưu nghe xong liền kinh ngạc nói:
- Đúng vậy ! Mọi người đều chết sạch, vậy chứ ai ở trong cốc đốt lửa nấu cơm...
La Vĩnh Tường lại nói:
- Đệ hãy nhìn xem cánh cửa gỗ kia thử xem, nó được khoá từ phía bên trong. Nếu như bên trong cốc không có người, vậy ai khoá cửa cốc chứ ?
Đại Ngưu càng nghe càng kinh sợ:
- Tam ca, mặt trời sắp xuống núi rồi hay là chúng ta tạm thời trở lại trong thành nghỉ một đêm, ngày mai chúng ta hãy trở lại...
La Vĩnh Tường mỉm cười:
- Đệ sợ rồi sao ?
Đại Ngưu ngập ngừng:
- Không phải đệ sợ, nhưng mà... ngừoi và quỉ không giống nhau, nếu gặp phải chỉ thêm phiền phức...
La Vĩnh Tường nói:
- Nếu như đệ sợ thì bây giờ trở lại còn kịp. Còn nếu như không sợ hãy đứng đây đợi ta.
Đại Ngưu vội vàng hỏi:
- Tam ca, bây giờ tam ca định đi đâu ?
La Vĩnh Tường đưa mắt nhìn làn khói trắng ở phía trước nói:
- Ta phải tận mắt nhất định xem thử rốt cuộc là bọn yêu ma quỉ quái gì ?
Đại Ngưu liền nói:
- Thế thì tam ca đi mau về mau nhạ Đệ sẽ đợi huynh ở đây.
La Vĩnh Tường trao dây cương cho Đại Ngưu rồi chỉ rừng cây bên đường nói:
- Bây giờ đệ buộc ngựa dấu vào trong rừng cây và canh giữ nơi đây. Nếu như đệ có nhìn thấy người từ trong sơn cốc chạy ra thì lập tức bắt giữ lại, nhưng nhớ rằng phải để cho hắn sống.
Đại Ngưu gật gật đầu:
- Đệ biết rồi.
La Vĩnh Tường rút chiếc thiết phiến ra cầm tay, sửa lại y phục chỉnh tề, sau đó cất bước tiến về phía cửa.Vừa bước đi, bỗng nhiên Đại Ngưu gọi với theo:
- Tam ca, huynh đi bao lâu sẽ trở ra ?
La Vĩnh Tường hỏi lại:
- Tại sao đệ hỏi vậy ?
Đại Ngưu nói:
- Tam ca cho đệ một khoảng thời gian, để nếu như lúc ấy tiểu đệ không thấy huynh trở ra thì đệ sẽ lập tức quay về báo tin cho nhị ca.
La Vĩnh Tường nói:
- Ta định vào không lâu đâu. Còn lỡ như trước khi trời sáng vẫn chưa thấy ta trở ra, lúc ấy đệ hãy quay về báo tin.
Nói đoạn, liền cất bước đi vào bên trong.
Vừa bước qua khỏi cái cổng gỗ, La vĩnh Tường đã chú ý đến hai vật:
Một là trên đỉnh chiếc sừng trâu có treo hai miếng vải tang mầu đen.
Hai là cái ổ khoá lớn ở trên cửa còn rất mới, dường như nó vừa được thay vào chưa bao lâu.
Lúc này trời vẫn còn sáng, vì vậy những cảnh vật trong cốc đều có thể nhìn rõ.
Sơn cốc này phía ngoài hẹp, bên trong rộng.
Bốn bề đều có núi bao quanh, ở giữa là một thảo nguyên cỏ xanh mơn mởn. Nơi đây thật lý tưởng cho việc nuôi gia súc.
Vừa vào trong côc thì con đường rẽ sang trái. Đi một đoạn nữa sẽ gặp một cánh rừng rậm, vòng qua khu rừng rậm là có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của sơn cốc này.
Khi La Vĩnh Tường mới đến cạnh khu rừng thì bỗng nhiên chợt dừng bước lại. Vì đã nghe thấy có tiếng người.
Hình như là tiếng nô đùa của một đám trẻ con trên đám cò xanh.
La Vĩnh Tường tập trung lắng nghe một hồi thì đúng là tiếng cười đùa của trẻ con, trong đó có cả tiếng của phụ nữ gọi con:
- Đại Trụ, Nhị Nựu... đứng nghịch nữa, hãy mau về nhà rửa tay ăn cơm...
La Vĩnh Tường liền băng nhanh qua khu rừng, vừa nhìn ra ngoài thì không khỏi ngạc nhiên.
Bên ngoài cánh rừng có một dãy nhà gỗ. Trước nhà có một khoảng sân trống. Trong sân đang có khoàng sáu hay bẩy đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm.
Dưới mái hiên nhà có mấy cụ già đang ngồi uống trà.
Ngoài ra còn có bốn, năm gã thanh niên đang chăn gia súc, cũng có người đang chẻ củi dưới gốc cây.
Cảnh tượng này hoàn toàn giống như cảnh tượng mà Vô Vi đạo trưởng đã kể lại. Duy có một điểm không giống là tất cả mọi người đêu còn sống chứ không phải là tử thi chết.
Một con chó vàng đột nhiên phát hiện ra La Vĩnh Tường liền sủa lên hai tiếng. Bọn trẻ con ngừng chơi, chạy đến vây quanh hỏi:
- Ê ! Người là ai vậy ? Sao không lên tiếng, nấp ở đây làm gì vậy ?
- Đại Trụ mau đi gọi gia gia đi, con a hoàn hãy bắt lão ăn trộm này lại.
Tiếng kêu của những đứa trẻ con đã làm kinh động đến gã hán tử chẻ củi.
Gã hán tử này bèn cầm búa đi đến bên La Vĩnh Tường, một tay gã nắm cổ áo La Vĩnh Tương hỏi:
- Bằng hữu, ngươi làm gì ở đây ?
La Vĩnh Tường vội xua tay nói:
- Huynh đài đã hiểu lầm rồi, tại hạ là ngươi bị lạc đường.
Gã hán tử nói:
- Lạc đường ? Ở đây không có thông với đưởng cái, thế tại sao các hạ lại chạy đến thâm sơn nảy chứ ?
La Vĩnh Tường cười gượng nói:
- Tại hạ là học trò đi chu du cầu học. Bởi vì muốn đến Bách La Tự bái phật cầu nguyện. Ai ngờ sau khi vào đến khu vực núi này thì bi mất phương hướng. Nhìn trời sắp tối mà lại không có chỗ trú chân. Bỗng nhiên giữa đường gặp một tấm bảng chỉ đường đến đây, chỉ cần huynh đài cho tại ha tá túc một đêm, sáng mai tại hạ sẽ lên đường sớm.
Gã hán tử nói:
- Chúng tôi đã khóa cổng sơn cốc, thế tại sao các hạ có thể vào được ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Không giấu gì huynh đài, vừa rồi tại hạ có đứng bên ngoài cổng kêu rất lâu, nhưng không có người lên tiếng cho nên đành phải chui vào...
Gã hán tử quát lớn:
- Các hạ là người có học há không biết chui rào vượt vách là hành động của bọn đạo tặc sao ?
La Vĩnh Tường cung kính thi lễ và nói:
- Tại hạ nhất thời làm bậy, vậy xin huynh đài tha thứ cho tội thất lễ.
Lúc này mấy lão phụ phía trước hiên cũng đã bước đến. Trong đó có một lão phụ tuổi ngoài bẩy mươi ăn mặc rất chỉnh tề. Dường như lão phụ này là người có quyền hạn cao nhất ở đây.
Lão phụ vừa đến đã xua tay nói:
- A Mãnh hãy mau buông tay ra, có gì cứ để cho người ta nói, không được thô lỗ như vậy.
Gã hán tử A Mãnh liền dạ một tiếng rồi buông tay ra.
La Vĩnh Tường sửa lại áo, cung kính quay về phía lão phụ hành lễ:
- Xin đa tạ lão trượng.
Chương trước | Chương sau