- Bởi vì tại hạ chăm sóc bịnh cho mẫu thân đã lâu, vì thế đối với bịnh người già cũng biết được một hai.
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Theo như trong sách y chép thì bệnh đờm quyết không phải là bệnh ác tính, mà phần nhiều là do thở khò khè mà ra cả.
Nếu như Đơn lão anh hùng không mắc phải chứng thở khò khè thì nhất định sẽ không chết.
Đơn lão phu nhân ngạc nhiên:
- Nhưng mà đại phu đã chẩn đoán như vậy, lẽ nào lại sai hay sao ?
La Vĩnh Tường hỏi:
- Không biết vị đại phu nào đã chẩn đoán như vậy ?
Đơn lão phu nhân đáp:
- Chính là Đồng Nhơn Đường Tào lão phu tử trứ danh ở trong thành Lan Châu.
La Vĩnh Tường lẩm bẩm:
- Đồng nhơn Đường Tào lão phu tử ở thành Lan Châu.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, chợt La Vĩnh Tường sực nhớ lại khi mới đến Tiểu Nguyệt sơn trang, trong lúc tra hỏi về căn bệnh của Quỷ Nhãn Kim Xung, cũnh đã từng nghe Kim Tam nương nương nhắc đến cái tên Đồng Nhơn Đường Tào lão phu tử này rồi.
Tại sao trùng hợp như vậy chứ ? Chẳng lẽ gã đại phu Đơn Luân mời cũng chính là gã đại phu kia ?
Quỷ Nhãn Kim Xung giả chết, Tào lão phu tử tất nhiên biết rõ sự tình. Nói vậy, Đơn lu6an giả chết cũng không thành sao ?
La Vĩnh Tường vừa nghĩ đến đây tinh thần đã phấn chấn hẳn lên, liền hỏi tiếp:
- Từ đây cách thành Lan Châu rất xa, mà bệnh của Đơn lão anh hùng là bệnh cấp tính. Nếu như đợi mời đại phu đến, như vậy làm thế nào cho kịp chứ ?
Đơn lão phu nhân đáp:
- Vị Tào đại phu không cần phải đi mời, bởi vì khi tiên phu phát bệnh thì lão ta đang có mặt ở đây...
La Vĩnh Tường ngạc nhiên:
- Ồ ! Việc này trùng hợp vậy sao ?
Đơn lão phu nhân nói:
- Lúc còn sanh tiền, tiên phu rất thích sưu tập đồ cổ và tranh hoa. xưa. Vì Tào lão phu tử kia cũng cùng có sở thích ấy mà cả hai vốn lại là bằng hữu của nhau
Trước khi tiên phu phát bệnh có đến thành Lan Châu vài ngày. Sau khi trở về được ba hôm, Tào lão phu tử cũng từ Lan Châu đến đây chơi.
Cũng chính ngay tối hôm đó, tiên phu đột nhiên lâm trọng bịnh.
La Vĩnh Tường càng nghe càng lấy làm ngạc nhiên:
- Phải chăng vị Tào lão phu tử kia thường hay đến đây làm khách ?
Đơn lão phu nhân nói:
- Cũng không thường đến đây lắm
La Vĩnh Tường hỏi tiếp:
- Lần này chắc Tào lão phu tử từ Lan Châu đến đây chắc có việc quan trọng ?
Đơn lão phu nhân cười đau khổ:
- Đúng vậy. Tào lão phu tử vừa đến, liền cùng với tiên phu vào trong đóng cửa lại nói chuyện. Họ nói qua nói lại nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nói đến những thứ đồ cổ kia.
La Vĩnh Tường trong bụng nghĩ thầm:
- Vị Tào lão phu tử kia đã biết Quỷ Nhãn Kim Xung và Đơn Luân rất thân nhau. Hơn nữa lão ta cũng là một người rất thích sưu tầm đồ cổ và tranh hoa. xưa.
Thế nhưng cuộc mua bán bức Bách Lý Đồ tại Tiểu Nguyệt sơn trang hôm đó tại sao không có mặt lão ta ở đấy chứ ?
Vả lại Đơn Luân vừa từ Lan Châu trở về thì ngay ngày hôm sau, kẻ bán bức hoa. kia là Lục Phùng Xuân liền bị giết chết. Đến ngày thứ ba, vị Tào lão phu tử kia liền vội vã đến đây, rồi Đơn Luân bị bạo bệnh qua đời... điều này... điều này chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi hay sao ?
Từ những việc trên mà phán đoán thì vị Tào lão phu tử kia rất có thể đã biết về bức Bách Lý Đồ kia rồi, thậm chí cũng rất có thể là hung thủ.
Nhưng La Vĩnh Tường vẫn không hiểu tại sao những việc đó liên quan đến vị Tào lão phu tử kia đều không nghe Quỷ Nhãn Kim Xung nhắc tới.
Đơn lão phu nhân thấy La Vĩnh Tường ngồi im không nói gì thì ngỡ rằng quá mỏi mệt nên mới như vậy. Sau đó bà ta liền đứng lên xin cáo từ trở về phòng nghỉ.
Thư phòng đã được quét dọn sạch sẽ. Chăn, gối cũng đều đã chuẩn bị xong.
Tuy nằm trên giường nhưng La Vĩnh Tường hoàn toàn không có ngủ.
Thời gian từ từ trôi quạ Lúc này đêm đã khuya và cũng không còn nghe thấy tiếng người nữa.
La Vĩnh Tường nhè nhẹ ngồi dậy rời khỏi giường, bước đến mở cửa sổ rồi vọt mình ra ngoài.
Bên ngoài tối đen như mực. La Vĩnh Tường đưa mắt nhìn bốn bề. Phía chân trời mặt trăng đã bị mây che khuất. Giờ này đã gần nửa đêm, tất cả cảnh vật ở đây hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả một ánh đèn sáng cũng không.
La Vĩnh Tường định rõ phương hướng, sau đó đề khí tung mình lên không, lượn một vòng giống như một con nhạn rồi bay thẳng vào trong rừng cây bên cạnh khu nhà.
Và đặt chân xuống đất La Vĩnh Tường liền nằm áp tai xuống đất nghe động tĩnh.
Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy gì, lúc ấy mới đứng dậy băng mình qua khỏi cánh rừng rậm để trở ra ngoài miệng cốc.
Vừa ra khỏi cai cổng gỗ lão liền đưa tay vỗ nhẹ ba tiếng và hạ thấp giong gọi:
- Đại Ngưu ! Đại Ngưu !
Chương trước | Chương sau