- Đại ca, nói vậy chẳng lẽ kẻ thù đã tìm đến đây rùi sao ?
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu đáp:
- Ngu huynh đến trễ một bước nên chưa nhìn kỹ diện mạo cuả chúng.
Nếu như theo ngu huynh đoán, thì 8/10 bọn họ là...
Lâm Tuyết Trinh sốt ruột hỏi:
- Bọn họ là ai ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Củu Đầu Long Vương Dương Fàm và Phi Thiên Độc Lâu Âu Nhứt Bằng.
Lâm Tuyết Trinh hoi? với giọng ngạc nhiên:
- Tại sao biết được là bọn họ ?
Hoắc Vũ Hoàn chậm rãi nói:
- Tên Dương Fàm kia chính là vang chủ Long Thuyền bang, trên trán cuả lão ta có chín cái buoứ thịt nên được gọi là Cửu Đầu Long Vương.
Còn Âu Dương Nhứt Bằng hiệu là Phi Thiên Độc Lâu, lại cũng có hiệu là Ác Hành Giả. 108 hạt Bích Lịch Độc Lâu niêm châu cuả lão chính là một loại ám khí lợi hại trong thiên hạ.
Mạnh Tôn Ngọc chen vào:
- Thế công fu của Cửu Đầu Long Vương Dương Fàm là loại công fu gì mà lại có thể dùng tay không đoạt đao, không hề sợ lưỡi đao bén.
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
- không fải hắn không sợ lưỡi đao, nhưng mà trên tay hắn có mang găng tay được đặc chế bằng da Giao Long, vì vậy những loại binh khí bình thường không thể nào sát thương được.
Mạnh Tôn Ngọc ồ một tiếng:
- Thì ra là như thế...
Hoắc Vũ Hoàn chợt hoi?:
- Tam đệ, đệ nấp dưới quan tài tại sao lại bị chúng fát hiện ?
La Vĩnh Tường cười khổ:
- A ! Đây gọi là "Bách mật nhứt sợ" (trăm điều kín một điều hở).
Đệ định đợi cho tên Âu Nhứt Bằng kia trong lúc mở nắp quan tài sẽ ra taỵ Nhưng đệ lại quên trên quan tài có một dấu chưởng ấn.
Âu Nhứt Bằng vừa chạm tay vào quan tài liền fát hiện khả nghi, nên hắn liền thối lui ra. Cho nên Hoàng Fong ch6am chưa kịp gây sát thương cho hắn.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài:
- Đây cũng chính là ý trời. Dương Phàm và Âu Nhứt Bằng tuy là hai kẻ tàn ác không gớm tay, nhưng vừa thấy chưởng ấn đã sợ hãi thối lui.
Như vậy đủ thấy hung thủ giết Hứa đại hiệp không phải là bọn họ.
La Vĩnh Tường lo lắng nói:
- Chỉ sợ lần này bọn chúng sẽ gọi thêm Thần Kích Miêu Phi Hổ.
Cặp chân mày rậm cuả Hoắc Vũ Hoàn hơi cau lại:
- Miêui Phi Hổ thì sao chứ ? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ hắn sao ?
La Vĩnh Tường nói:
- Tuy chúng ta không sợ hắn, nhưng nếu bị bọn chúng thọt gậy vào bánh xe thì chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Giống như đêm nay, bao nhiêu công sức cuả chúng ta đều bị bọn chúng phá đám cả. Làm như vậy nhất định hung thủ sẽ không đến.
Lâm Tuyết Trinh không khỏi thất vọng thở dài một tiếng:
- Nếu như hung thủ thật sự không đến, vậy thì chúng ta phải làm sao đây... ?
Lời nói chưa dứt thì đột nhiên một cơn gió ập đến, tiếp theo là một bóng đen từ ngoài vọt nhanh vào.
Mọi người đếù thất kinh đồng thanh quát lên:
- Ai đó ?
- Là muội.
Lời nói vừa dứt, bóng đen kia cũng đã đứng trước mặt mọi người.
Hoá ra đó chính là Thiết Liên Cô, người đã phụng mệnh rời khoi? sơn trang trong đêm hôm qua.
Hoắc Vũ Hoàn thở phào nhẹ nhõm:
- May mà muội lên tiếng nhanh, nếu không thì tam đệ đã phóng Hoàng phong châm rồi.
Thiết Liên Cô mặt đầy bui. bặm. Nàng ngạc nhiên nhìn mọi người hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì ?
La Vĩnh Tường nói:
- Muội khoan hỏi đã, trước tiên hãy nói việc cuả muội như thế nào rồi ?
Thiết Liên Cô nói:
- Nhà họ Hạ Ở Đồng Quan và nhà họ Mã ở Lăng Vân bảo muội đã điều tra rõ ràng rồi.
Chỉ có nhà họ Đơn vì ở quá xa, mà thời gian lại gấp rút. Vì vậy muội đã căn dặn kỹ càng với nhị ca rồi, tối đa là ba ngày sẽ có tin tức.
La Vĩnh Tường gật gật đầu:
- Trước tiên muội hãy nói tình hình nhà họ Hạ và họ Mã xem.
Thiết Liên Cô nói:
- Tất cả đều giống như những lời Kim trang chủ đã viết. Thời gian hai nhà có tang chỉ trong một tháng gần đây.
La Vĩnh Tường hơi chau mày:
- Mộ phần được chôn cất ở đâu ?
Thiết Liên Cô nói:
- Hạ Cư Nhơn được chôn cất ở phần đất tổ tiên cuả nhà họ Hạ Ở bên ngoài Đông thành.
Còn Mã Trường Không thì được an táng ở chân núi Ngũ Tuyền sơn bên ngoài Nam môn.
La Vĩnh Tường lại hoi?:
- Muội đã đích thân đi đến những chỗ đó ?
Thiết Liên Cô gật đầu đáp:
- Muội và nhị ca đã đích thân đến những chỗ ấy xem thử, quả thật đều là những ngôi mộ mới xây chưa được bao lâu.
Sắc mặt cuả La Vĩnh Tường đột nhiên sạm lại, tự lẩm bẩm:
- Điều này thật kỳ quái ! Điều này thật kỳ quái...
Lâm Tuyết Trinh kéo kéo góc áo cuả Thiết Liên Cô, rồi thấp giọng hỏi:
- Thiết tỷ tỷ, việc gì mà kỳ quái vậy ?
Thiết Liên Cô thở dài, lắc lắc đầu nói:
- Đừng nôn nóng, đợi một lát muội sẽ rõ.
Lâm Tuyết Trinh không tiện hỏi tiếp, nhưng trong lòng nàng cảm thấy không được vui.
La Vĩnh Tường lại cau mày, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Rất lâu sau, lão cũng chưa mở miệng lên tiếng.
Một hồi lâu, mới nghe Hoắc Vũ Hoàn thở ra một tiếng, rồi từ từ nói:
- Tam đệ, không cần phải mạo hiểm nữa đâu, có lẽ hung thủ là một kẻ khác.
La Vĩnh Tường đột nhiên khẳng định nói:
- Không ! Đệ dám chắc hung thủ nhất định là một trong những người đã có mặt trong buổi mua bán bức Bách Lý Đồ hôm đó. Nều không, tin tức không thể nào bị lộ ra ngoài nhanh như vậy.
Hoắc Vũ Hoàn nhún vai nói:
- Nhưng những người có mặt hôm đó đều đã chết hết, thế thì chẳng phải manh mối đến đây đã bị cắt đứt rồi sao ?
La Vĩnh Tường nói:
- Còn nhà họ Đơn chưa có điều tra, như vậy chúng ta vẫn còn có một tia hy vọng.
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta phải chờ đợi tin hồi âm cuả nhị đệ.
Nhưng mà ngu huynh cho rằng hy vọng đối với nhà họ Đơn rất mỏng manh, vì vậy chúng ta phải tìm biện pháp khác để điều tra ra hung thủ.
La Vĩnh Tường thở dài:
- Thật đáng tiếc, hai lần bố trí cuả chúng ta đều bị những kẻ không liên quan phá hoại cả. Bây giờ chỉ sợ hung thủ sẽ cảnh giác mà không dám cắn câu nữa.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Theo ngu huynh thấy thì bây giờ chúng ta không cần phải gấp điều tra hung thủ là ai, mà phải nhân cơ hội này làm rõ mục đích cuả hung thủ là gì ?
La Vĩnh Tường nói:
- Mục đích cuả hung thủ đương nhiên là muốn đoạt bức Bách Lý Đồ và giết người diệt khẩu.
Chương trước | Chương sau