- Lúc ấy ta cũng hỏi như ngươi vậy, nhưng người kia không hề trả lời, hắn chỉ cúi đầu, ngồi xuống nên cạnh chiếc bàn này...
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lý Thuận bất giác quay đầu lại nhìn chiếc bàn bên cạnh, toàn thân gã đều dựng lông cả lên.
La Vĩnh Tường nói tiếp:
- Ta hỏi đến ba lần, người kia ngẩng đầu lên nhăn răng ra cười với ta, rồi nói:
"Đại ca, ngay cả đệ mà người cũng không nhận ra sao?"
Khi đó ta nhìn kỹ lại, thì ra đó là chủ nhân của nhà ngươi.
Lý Thuận không dấu được vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện này sao ?
La Vĩnh Tường nói:
- Ngươi đừng có gấp, còn có việc kỳ quái hơn nhiều. Lúc ấy ta vô cùng mừng rỡ, liền ngồi bật dậy.
Ai ngờ chủ nhân của ngươi đưa tay về phía ta, tự nhiên ta cảm thấy có một luồng khí lạnh tấu xương, chạy khăp toàn thân, Đồng thời chân tay ta mểm nhũn và không tài nào cử động được.
Lý Thuận hai mắt mở to, đứng há hốc miệng không nói lên câu nào
La Vĩnh Tường lại noi tiếp:
- Lúc ấy ta mới chợt nhớ lão đệ đã chết rồi ! Thế rồi ta nghiêm túc hỏi:
" Lão đệ, chúng ta tình thân như thủ túc, ngươi không cần phải khách khí, có điều chi oan ức cứ việc nói với đại ca, Tuy đại ca đã từ quan về ở ẩn, nhưng các quan trong triều đều là bằng hữu ta cả. Nếu có việc oan ức gì cứ việc nói ra, đại ca sẽ giải quyết cho ngươi". Lý tổng quản, ngươi đoán coi chủ nhân nguoi ta trả lời như thế nào ?
Lý Thuận hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Trang chủ trả lời lại ra sao ?
La Vĩnh tường buô ng một tiếng thở dài:
- Câu trả lời của lão đã vượt xa dự liệu của ta.
Lý thuận ồ lên một tiếng.
La Vĩnh Tường nói:
- Hắn lại nhăn răng ra cười với ta rồi nói: "Đại ca người lầm rồi. Tiểu đệ thật sự còn chưa chết, trong quan tài chỉ là một tử thi giả mà thôi... "
Nghe đến đây, mặt Lý Thuận tự nhiên biến sắc, hắn ta vội vàng hỏi:
- Đây là do ban ngày Hà lão gia nghĩ về trang chủ quá nhiều, nên đêm đến mới nằm mộng như vậy, chứ sự thật trang chủ của chúng tôi đã lìa đời...
La Vĩnh Tường gật gật đầu nói:
- Ta cũng biết trang chủ ngươi đã chết rồi. Nhưng mà tại sao lão đệ lại nói tử thi trong quan tài là giả chứ ?
Trên trán của Lý Thuận đã toát mồ hôi, hắn ta lắp bắp nói:
- Sự việc trong mơ có thể tin được sao ?
La Vĩnh Tường nghiêm sắc mặt:
- Lúc ấy tâm trì ta còn rất tỉnh táo, nhất định không phải là đang mơ, nhưng cho dù là mơ đi chăng nữa hì cũng có thể trang chủ các ngươi bị Oan ức gì đó nên đến đây báo mộng cho ta, va yêu cầu ta giải quyết giùm.
Lý Thuận giọng lắp bắp nói:
- Điều này... điềi này...
La Vĩnh Tường nói:
- Ta và trang chủ của nguoi là bạn từ thưở bé, nếu như lão đệ của ta có điều oan uổng gì thì kẻ làm đại ca này nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu.
Lão chưa dứt lời thì bên ngoài đã có người tiếp lời lão:
- Đại cạ ai có oan uổng gì vậy ?
Thanh âm vừa dứt thì Kim Tam nương nương cũng vừa mỉm cười bước vào. Lý Thuận liền đem việc " hiển linh thác mộng" của La Vĩnh Tường vửa kể thật lại cho Kim Tam nương nương nghe.
Nghe xong, nụ cười trên miệng của bà ta cũng tắt hẳn, đồng thời ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự có việc này sao ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Đúng vậy, thật sự có việc này. Ta cũng đang muốn hỏi tiểu muội xem lão đệ có phải thật sự là do bị bệnh mà chết không?
Kim Tam nương nương nói:
Kim Tam nương nương nói:
- Đó chính là sự thật, lẽ nào tiểu muội lại dám nói láo với đại ca hay sao ?
La Viĩnh Tường nói:
- Tiểu muội, không phải đại ca nghi này nghi nọ, nhưng mà với gia sản to lớn của tiểu muội khó mà không có người để ý đến, hoặc giả có kẻ nào đó có dã tâm muốn mưu đoạt tài sản của lão đệ nên đã ngầm hãm hại thì sao ?
Kim Tam nương nương vội nói:
- Tuyệt đối không có việc này. Tiên phu qua đời là do bị bệnh, chính tiểu muội đã từng hâu hạ thuốc thang cho người mà. Còn nếu như đại ca không tin, đại ca có thể đi hỏi Tào đại phụ Lạo ta là vị đại phu nổi tiếng nhất ở trong thành Lan Châu.
La Vĩnh Tường nói:
- Lúc nhập liệm, vào quan tài, tiểu muội cũng có mặt ở đấy chứ ?
Kim Tam nuong nuong nói:
- Tất cả mọi việc đều do tiểu muội đích thân phụ trách.
Lúc ấy cũng có mặt Tào đại phu ở đó, hơn nữa khi đặt thi thể vào quan tài, ông ta còn rắc bột thuốc để phòng dịch bệnh. La vĩnh Tường ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Sau khi lão đệ chết không biết trên thi thể của lão đệ có bệnh trọng gì khác biệt không ?
Kim Tam nuongnương nói:
- Phàm những người chết vì bệnh dịch hạch thì trên thân thể họ thường có những điểm màu đen có màui rất hôi thối, hơn nữa ngũ quan đều bị biến dạng.
La Vĩnh Tường đột nhiên nói:
- Ta muốn mở quan tài xem lại mặt mũi của Kim lão đệ một lần để ấn chứng việc kỳ quái tối qua, Tiểu muội thấy có được không ?
- Việc này...
Kim Tam nươnh nương dường như vô cùng khó xử nói:
- Nếu như không phải bệnh truyền nhiễm thì tiểu muội không dám ngăn cản đại cạ Hơn nữa bây giờ quan tài đã đóng nắp, nếu lại mở ra e rằng sẽ làm kinh động vong linh, vả lại tiểu muội cũng sợ truyền nhiễm cho người khác, cho nên...
La Vĩnh Tường gật gât:
- Ta cũng biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng mà nếu không thấy được mặt của Kim lão đệ thì ta chẳng yên lòng chút nào.
Kim Tam nương nương nói:
- Thật ra ngũ quan của thi thể sớm đã bị biến dạng nếu như có nở quan tài ra thì cũng sợ đại ca không có cách chi mà nhận ra.
La Vĩnh Tường chợt buông tiếng thở dài:
- Ta nghĩ hoài mà cũng nghĩ không ra nguyên nhân hiển linh báo mộng tối qua của Kim lão đệ. Bây giờ nếu như tiểu muội đã nói thế, thôi thì cứ y như vậy đi.
Tiếp theo La Vĩnh Tường lại ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm:
Kim lão đệ Oi Kim lão đệ, nếu như lão đệ có điều gì oan uổng thì đêm nay cứ việc đến gặp ta, đem hết nội tinh nói cho ta biết, ta nhất định làm thay lão đệ.
Kim Tam nương nương làm bộ khuyên nhủ an ủi lão:
- Bởi vì trong lòng đại ca thấy qá sầu muộn nên mới thấy mộng lạ như vậy. Tiểu muội đã sai bọn đầu bếp chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn để đại ca uống vài chung giải sầu.
La Vĩnh Tường nói:
- Đều là người nhà cả, tiểu muội không cần phải khách khí làm gì. Hiện giờ bên ngoài có rất nhiều khách khứa đến viếng, tiểu muội hãy ra bên ngoài lễ đường mà dáp lễ họ, không cần phải ở đây tiếp đãi bọn ta đâu.
Kim tam nương nương nói:
- Thời gian vẫn còn sớm, để tiểu muội hầu hạ đại ca ăn sáng xong thì đi cũng còn chưa muộn.
Không bao lâu thì tượu thịt đã được dọn lên.
Kim Tam nương nương mời La Vĩnh Tường ngồi vào ghề chủ toạ, sau đó còn thân mật kéo Mạnh Tôn Ngọc va Lâm Tuyết Trinh đồng ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh rót rượu cho mọi người.
Sau khi uống dược vài chung thì đứa hầu gái bưng lên một cái nồi bằng bạc lớn.
Kim Tam nuong nương nói:
- Đây là món Hồng Khảo Tử kê, có thể nói đây là món ăn nổi tiếng nhất ở thành Lan Châu này. Xin mời đại ca hãy nếm thử.
Nắp nồi vừa mở ra thì bên trong có một mùi thơm toa? ra.
La Vĩnh Tường gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa tấm tắc khen:
- Tuyệt ! Quả nhiên ngon tuyệt. Từ màu sắc cho đến hương vị đều đẹp mắt và rất ngon.
Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh đều nếm qua và không ngớt miệng khen ngon.
Kim Tam nương nương cảm thấy rất hài lòng, mỉm cười nói:
- Đại ca nếm thử miếng măng này, mùi vị của nó còn ngon hơn cả thịt gà.
Vừa nói bà ta vừa gắp hai miếng măng đưa đến trước mặt của La Vĩnh Tường.
La Vĩnh Tường một mặt cảm tạ, một mặt gắp miềng măng đưa vào miệng. Bỗng nhiên "ý" một tiếng rồi vội vàng bỏ miếng măng xuống.
Kim Tam nương nương vội hỏi:
- Bộ có chuyện gì sao ?
Chương trước | Chương sau