La Vĩnh Tường tiếp:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cho nên tiểu đệ cũng muốn hỏi Mạnh huynh đệ đây mấy vấn đề.
Nói xong quay sang Mạnh Tôn Ngọc hỏi:
- Quả thật lệnh sư không có kẻ thù ?
Mạnh Tôn Ngọc đáp:
- Tiên sư thích sống an nhàn đạm bạc, ngoài việc chỉ dạy đao pháp và võ công cho hai huynh muội tại hạ, người không bao giờ can thiệp vào chuyện ân oán thị phi của giang hồ.
La Vĩnh Tường nói:
- Kẻ thù mà tại hạ muốn nói ở đây, không nhất định là phải có huyết hải thâm cừu, ví dụ như đao pháp của lệnh sư wá cao siêu và được thiên hạ phong tặng là Nhất Đao Chấn Hà Sóc, nên bị kẻ khác ganh ghét. Hoặc giả có một vài hào khách tự cho rằng đao pháp siêu quần, nên tìm đến lãnh giáo với lệnh sư , nhưng không may bị thất bại, nên từ đó đem lòng oán hận...
Mạnh Tôn Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này cũng từng xảy ra nhưng theo tại hạ biết thì tiên sư giao tranh với bọn họ, thường đến điểm tối hậu là dừng lại, tuyệt đối không để tổn thương một ai, càng không thể vì việc này mà kết thù với họ, Đặc biệt mười năm gần đây, những trận so tài xảy ra rất ít,
La Vĩnh Tường hơi mỉm cười:
- Nếu vậy, cho tại hạ hỏi một câu hơi thất lễ, là tại sao mỗi tối lệnh sư lại phải đích thân đi xem lại các cửa ?
- Điều này...
Mạnh Tôn Ngọc hơi bối rối không nói thành lời.
Lâm Tuyết Trinh vội tiếp lời:
- Ta nghĩ, tiên sư không phải đề phòng kẻ thù mà là đề phòng kẻ trộm.
La Vĩnh Tường nói:
- Lệnh sư rất giàu có ?
Lâm Tuyết Trinh lắc đầu:
- Tuy tiên sư không giàu có, nhưng người rất ham thích thu thập đồ cổ, đặc biệt là các bức hoa. cổ xưa, nên thường không tiếc tiền bỏ ra mua về.
La Vĩnh Tường hỏi dồn:
- Những bức hoa. được lệnh sư thu thập về, cô nương đã thấy qua chưa ?
Lâm Tuyết Trinh gật đầu:
- Đã thấy qua môt số.
La Vĩnh Tường lại hỏi:
- Sau khi xảy ra chuyện, phải chăng chúng đã được kiểm tra qua ? Và có bị mất bức nào khhông ?
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Việc này rất khó khẳng định, bởi vì không ai biết được rốt cuộc tiên sư thu thập được bao nhiêu bức hoa. cổ, nhưng theo ta đoán việc này nguyên nhân không phải từ các bức hoạ.
La Vĩnh Tường hỏi:
- Tại sao ?
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Thứ nhất, những bứa ta đã thấy qua đều không bị mất. Thứ hai, những nơi cất dấu những bức hoa. không phải là phỏng ngủ của sư phụ. Thứ ba, những bức hoa. này đều không phải là những thứ có giá trị lớn.
La Vĩnh Tường nói:
- Cô nương rất rành về giá trị của những bức hoa. này ?
Lâm Tuyết Trinh cười ngượng ngiu. trả lời:
- Ta đâu có biết, tất cả là do sư phụ nói.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên hỏi:
- Chính miệng lệnh sư nói với cô nương rằng những bức hoa. mà người yêu thích đều không đáng giá ?
Lâm Tuyết Trinh gất đầu nói:
- Có một lần, sư phụ cho ta xem một bức Sĩ Nhữ Đồ của Thù Thập Châu, ngoài ra có một bức đề ba chữ Sơn Hải Quan do Vương Hi Chi đề, Nghe nói bức Sĩ Nữ Đồ do chính Thù Thập Châu hoạ, còn bức Sơn Hải Quan thì chỉ có hai chữ Sơn Hải là do chính tay Vươing Hi Chi viết. Chữ Quan cuối cùng thì chỉ có chữ Môn bên ngoài là do Vương Hi Chi, chữ Ty bên trong là do người khác thêm vào. Sư phụ nói đã bỏ ra ba ngàn lượng bạc để mua hai bức này. Nếu như ba chữ kia đều do Vương Hi Chi viết cả thì đem cả gia tài cũng không mua nổi.
La Vĩnh Tường vừa nghe vừa hơi gật đầu, sau khi nghe xong liền thở dài một tiếng, nhưng không nói lời nào.
Hoắc Vũ Hoàn thấy La Vĩnh Tường im lặng hồi lâu mà vẫn không lên tiếng, sốt ruột hỏi:
- Tam đệ cảm thấy thế nào ?
La Vĩnh Tường thở nhẹ ra một tiếng:
- Đây quả là một vụ án quái lạ.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Đệ nói thử xem, quái lạ Ở chỗ nào ?
La Vĩnh Tường trả lời:
- Nếu như biết rõ như vậy, thì cho dù người không am tường đồ cổ cũng không chịu mang tiền đi mua đồ giả. Đằng này theo lời Lâm cô nươing nói, thì Hứa lão anh hùng rõ ràng lả người rất hiểu về giá trị của chúng.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Có lẽ Hứa lão anh hùng không có đủ tiền nên không mua nổi bức hoa. thật.
La Vĩnh Tường lắc đầu:
- Đối với một người ham mê thu thập đồ cổ mả nói thì điều này không thể. Huống hồ Hứa lão anh hùng biết được những bức hoa. mình thu thập được đều không có giá trị, thì hà tất mỗi buổi tối phải đích thân đi xem các cửa nẻo đã được đóng cẩn thận hay chưa.
- Thế thì theo đệ, đây là do nguyên nhân gì ?
La Vĩnh Tường mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ cho rằng những thứ mà Hứa lão anh hùng thu thập được rất có thể toàn là đồ thật có giá trị. Vì đề phòng kẻ khác dòm ngó nên mới cố ý nói là giả. Còn nếu như không phải như vậy, nhất đinh Hứa lão anh hùng còn có ý đồ khác.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:
- Có ý đồ gì ?
La Vĩnh Tường nhìn Lâm Tuyết Trinh và Mạnh Tôn Ngọc, ý muốn nói nhưng lại thôi, cơ hồ có điều gì không tiện.
Hoắc Vũ Hoàn thúc giục:
- Tam đệ có điều gí cứ nói ra, không cần phải lo lắng đều gì.
La Vĩnh Tường không còn cách nào khác, đành đưa ba ngón tay lên, thấp giong nóI
: - Đại ca còn nhớ nhân vật này trong thành Lan Châu không ?
Hoắc vũ Hoàn hốt nhiên nói:
- Ồ ! Đệ muốn nói Quỷ Nhãn Kim lão tam ?
La Vĩnh Tường mỉm cười hơi có vẻ lúng túng, liền cung tay hướng về phía Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh :
- Vì luận sự nên tại hạ mới đóan như vậy mà thôi, tuyệt nhiên không có ýa đánh giá thấp lệnh sư, xin hai vị đừng có hiểu lầm.
Lâm Tuyết Trinh nhấp nháy đôi mắt đen tròn hỏi:
- Ai là Quỷ Nhãn Kim lão tam ?
Hoắc Vủ Hoàn nói:
- Đó là một thương nhân chuyên mua bán đồ cổ và những bức hoa. giả. Lênh sư thích thu thập những bức tranh cổ, có lẽ biết người này.
Lâm Tuyết Trinh lắc đầu nói:
- Quỷ Nhãn Kim lão tam à, chưa nghe nói đến cái tên này.
La Vĩnh Tường tiếp lời:
- Thế thì, những bức hoa. của lệnh sư mua ở đâu ?
Lâm Tuyết Trinh trầm ngâm một hồi:
- Điều này không nhất định, có khi mua ở tiệm Ngọc Hoa Trại ở trong thành, có lúc người bán đem đến bán, cũng có khi...
Đột nhiên Lâm Tuyết Trinh "a" lên một tiếng:
- Ta nhớ ra rồi ! Cứ cách ba năm thì sư phụ đi ra khỏi nhà một lần, nói là đi tìm mua những bức hoạ. Mỗi lần ra đi như vậy , khoảng chừng một tháng mới trở về.
Hai mắt La Vĩnh Tường sáng lên:
- Thời gian lệnh sư ra đi, có phải vào mùa thu hay không ?
Lâm Tuyết Trinh chớp chớp mắt nói:
- Đúng vậy !
- Mỗi lần ra đi đầu chỉ có một mình ?
- Đúng thế. Chúng ta muốn cùng đi theo, nhưng sư phụ không bao giờ đồng ý.
- Cũng không nói với các vị là đi đâu ?
Lâm tuyết trinh gật gật đầu:
- Ừ.
La Vĩnh Tường lại hỏi:
- Phải chăng mỗi lần ra đi, thường mang trở về những bức hoa. mà người ưa thích ?
Chương trước | Chương sau