Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 1 - Cuộc hẹn song hùng

↓↓

- Nghe nói trong hòm không có vàng bạc, mà toàn là châu báu và đồ cổ, mỗi món đáng giá trên bốn, năm chục vạn lượng vàng.

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lần này ngay cả Cửu đầu Long Vương Dương Phàm cũng phải động lòng. Lão âm thầm hít một hơi dài.


Miêu Phi Hổ trầm ngầm hồi lâu nói:


- Thế thì rất tốt! Thế thì bây giờ ta giao cho ngươi hai nhiệm vụ. Một là phải ra sức bảo vệ chiếc hòm kia, bằng mọi giá không để kẻ khác đoạt mất. Thứ hai là trên đường đi, ngươi tìm cách đem tin Hoắc Vũ Hoàn nửa đường sẽ đánh cướp xe tiêu, tiết lộ ra cho tiêu cục Song Long biết, để họ đặc biệt để ý đoạn đường từ phủ Thái Nguyên đến bờ dông sông Hoàng Hà Trần Bằng cung tay, cúi người xuống đáp:


- Tiểu nhân nhất định làm theo lời dạy bảo của chủ nhân.


Miêu Phi Hổ xua tay nói:


- Chỉ cần số châu báu kia vượt qua sông, thì ngươi có thể an tâm mà đợi lãnh thưởng.


Nhớ phải cẩn thận mà hành sự. Thôi ngươi đi đi.


Trần Bằng hướng về Âu Nhứt Bằng và Dương Phàm hành lễ, sau đó vội vàng bước ra ngoài.


Âu Nhứt Bằng mỉm cười khen ngợi:


- Vị Trần huynh đệ này không những trung thành, mà làm việc cũng rất nhanh lẹ.


Dương Phàm chợt hỏi:


- Không biết vị huynh đệ này trong Song Long tiêu cục đảm nhận chức vụ gì?


Miêu Phi Hổ cười đắc ý:


- Chức vụ tuy không cao, nhưng rất quan trọng.


- Là tiêu sư hay bảo tiêu?


Miêu Phi Hổ lắc đầu:


- Cả hai đều không phải, hắn chỉ là một xa phu trong chuyến áp tải này mà thôi.


- "Ồ" Dương Phàm và Âu Nhứt Bằng đồng thanh kêu lên một tiếng, trên mặt không dấu được vẻ vui mừng.


Xa phu là người trực tiếp điều khiển chuyến xe tiêu. Chức vụ này quả thật rất thấp, nhưng lại rất quan trọng.


* * *


Bình minh vừa ló dạng, hai cánh cửa gỗ của Song Long tiêu cục đột ngột mở toang ra.


Đầu tiên xuất hiện là một gã hán tử mặt ngựa đang ngồi điều khiển xe tiêu, Trần Bằng.


Hôm nay hắn mặc một chiếc áo mới màu xanh, hai tay áo xắn cao, để lộ chiếc áo màu trắng tinh bên trong. Đầu đội chiếc nón rộng vành, chân mang giày bố, ngoài ra còn quấn xà cạp đến tận gối. Hôm nay gã có vẻ hiên ngang và tinh thần rất phấn chấn.


Còn chiếc xe cũng là mới sơn, từ trên xuống dưới đều được dùng vải bố trùm kín. Bốn góc của xe đều được cắm bốn cây Song Long kỳ màu lam viền vàng.


Xung quanh xe là hai mươi bốn tên tiêu sư trẻ tuổi, ba mươi tên bảo tiêu, tám tay súng hỏa mai cùng với Trang chủ Bắc Mang Cửu Hoè Trang Từ Đạt, Thần Toán Tử Liễu Nguyên và hai vị cục chủ, cục phó tiêu cục Song Long. Hai anh em Long Ma Vô Địch Thần Kiếm.


Thông thường trong một chuyến áp tải, thì những tên bảo tiêu đi bộ phía trước hò hét dẹp đường, chỉ có tiêu sư phụ trách áp tải mới được cưỡi ngựa. Nhưng tình hình hôm nay thì hoàn toàn khác hẳn, bọn họ đi thành từng đoàn bảy tám người, ngay cả bọn bảo tiêu và những tay súng hoả mai cũng được cưỡi ngựa, hơn nữa phía sau yên ngựa còn có một túi lương khô.


Ban đầu bọn họ có an bày một chuyến xe giả, nhưng đến giờ xuất phát lại huỷ bỏ.


Lần này Vô địch Thần Kiếm Long Bá Đào quyết định đích thân theo hộ tiêu và còn khởi hành sớm hơn giờ đã định. Long Bá Đào tập trung toàn bộ lực lượng, dùng chiến thuật Lương Sơn.


Vì lão được mật báo rằng chuyến xe tiêu đã bị lộ ra ngoài, ngoài ra còn có tin đến trước khi xe tiêu còn chưa qua khỏi sông Hoàng Hà thì Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đã ra tay cướp tiêu.


Hoàn Phong Thập Bát Kỳ hành tung xuất quỷ nhập thần. Đối với những chuyến hàng bình thường họ rất ít tham gia, nhưng chỉ cần bọn họ ra tay thì họ nhất định đắc thủ.


Long Bá Đào biết được vì thế xe tiêu vừa ra khỏi đại môn, liền quát mọi người quất ngựa xông nhanh ra khỏi thành Thái Nguyên. Hơn sáu mươi con ngựa, trước sau phi nhanh về hướng tây.


Trần Bằng dường như cũng biết được trách nhiệm nặng nề của mình, nên cây roi da trong tay gã vung lên liên tục làm cho hai con tuấn mã không ngừng phóng như bay về phía trước.


Chạy một mạch hơn hai mươi dặm, mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi đỉnh núi phía Đông.


Lúc này người ngựa đã thấm mệt.


Thần Toán Tử Liễu Nguyên giương mắt nhìn trước nhìn sau, thấp giọng nói:


- Lão đại, nghỉ một hồi đi, đừng để cho lũ ngựa quá mệt.


Long Bá Đào gật gật đầu, rồi đưa cao cây roi chỉ về phía khu rừng ở phía xa, nói:


- Phía trước chính là vườn cây của nhà họ Lôi, ta đã sai người chuẩn bị trà nước ở trong vườn, đợi đến đó hãy nghỉ chân.


Khi đoàn người ngựa đến gần, quả nhiên nhìn thấy cả một rừng quýt, trên cành nặng trĩu quả, nhưng vẫn còn chưa chín. Bên cạnh bày sẵn trà nóng và nước cho ngựa uống.


Một lão gia nhân đang đứng bên ngoài ngôi nhà lồng.


Liễu Nguyên vẫy tay ra lệnh:


- Xe tiêu ngừng phía bên ngoài. Mọi người không ai được rời khỏi yên ngựa, phân ra bốn người vào trong lấy nước đủ rồi.


Mọi người dạ một tiếng rồi tập trung quanh xe tiêu. Bốn tên bảo tiêu nhảy xuống ngựa đi về phía ngôi nhà lồng.


Vừa đến gần, bốn người đột nhiên phát hiện một tiếng kêu. Tất cả đều nhất tề đứng lại.


Long Bá Đào quát lớn:


- Chuyện gì?


Một tên bảo tiêu đưa tay chỉ lão gia nhân đang đứng nói:


Long Bá Đào quay sang căn dặn Long Bá Thương:


- Lưu ý xe tiêu, ngu huynh đi xem chuyện gì đã xảy ra. Nói xong tung mình lướt đến ngôi nhà lồng.


Thân mình lão vừa mới hạ xuống đất, thì một bóng người cũng lướt đến cạnh phía sau, thì ra đó là Thần Toán Tử Liễu Nguyên.


Cả hai đưa mắt nhìn, cùng lúc đồng thất kinh. Lão gia nhân Lưu Phúc mắt trừng. miệng há to đứng trơ ra như tượng gỗ, tay bưng một cái tráp sơn màu đỏ.


Bên trong tráp, ngoài một tấm thiếp màu đỏ ra, còn có một thanh đao được dùng giấy mỏng cắt thành.


Gương mặt của Thần Toán Tử Liễu Nguyên hơi biến sắc. Trong lúc lão đưa tay định lấy cái tráp, Long Bá Đào vội quát lớn:


- Khoan đã! Cẩn thận đề phòng trong tráp có độc.


Liễu Nguyên lắc lắc đầu nói:


- Hoắc Vũ Hoàn không phải là người chuyên dùng độc. Nếu như muốn hạ độc thì hắn đã bỏ trong nước trà rồi, Long huynh không cần đa nghi.


Nói xong đưa tay lấy cái tráp, quả nhiên không hề gì.


Long Bá Đào mở tấm thiếp màu đỏ ra, chỉ thấy trong thiếp viết rằng:


"Anh em Hoàn Phong lấy giàu giúp nghèo.


Giang hồ ngưỡng mộ, lục lâm độc tôn.


Trừng phạt kẻ tham, cướp tiêu là đúng.


Nay viết thiếp này, lưu đao cảnh cáo.


Người viết thiếp này là Hoắc Vũ Hoàn".


Long Bá Đào tức giận, hét một tiếng:


- Lời lẽ thật ngông cuồng!


Liễu Nguyên thở dài:


- Cũng có thể là ngông cuồng, nhưng nhất cử nhất động của chúng ta, hắn đều biết hết.


Sự việc vừa mới bắt đầu, chúng ta đã lọt vào thế hạ phong.


Long Bá Đào nói:


- Theo Liễu Huynh thấy thì lúc nào bọn chúng sẽ ra tay?


Liễu Nguyên nghiêm mặt:


- Hắn đã để lại đao và thiếp cảnh cáo. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, mọi lúc mọi nơi chúng đều có thể ra tay.


Long Bá Đào trong lòng giật mình, bất giác đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, mắt nhìn dáo dác không nói.


Liễu Nguyên hơi mỉm cười, tiếp lời:


- Nhưng mà hắn cũng thông minh, biết được lâu nay Song Long tiêu cục canh giữ nghiêm nhặt, lại có thêm Từ trang chủ và tiểu đệ. Nếu như bọn chúng muốn cướp số hàng trong tay chúng ta, chỉ sợ không phải dễ.


Long Bá Đào phấn khởi nói:


- Đúng vậy! Ta không tin Hắc Vũ Hoàn có ba đầu sáu tay, dù có thí mạng, chúng ta cũng phải đấu với chúng một trận.


Liễu Nguyên không nói gì, cẩn thận lấy thanh đao giấy và tấm thiếp cất váo trong người.


Sau đó bước đến vỗ nhẹ một cái lên lưng của Lưu Phúc.


Lưu Phúc "á" một tiếng, miệng phun ra một cục đàm, hai chân quỵ xuống, quỳ trên đất dập đầu liên tục, nói:


- Lão nô đáng chết! Lão nô đáng chết!.


Long Bá Đào nghiêm mặt hỏi:


- Lâu nay ngươi làm việc rất cẩn thận, tại sao lại bị như vậy?


Lưu Phúc nói:


- Trong lúc lão nô đang chuẩn bị trà nước, bỗng nhiên có một đạo cô đến xin nước uống.


Không ngờ thừa lúc lão nô không đề phòng, ả liền điểm vào lưng lão, rồi nhét cái tráp này...


Long Bá Đào cướp lời:


- Ả đạo cô đó bao nhiêu tuổi? Ăn mặc ra sao?


- Khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, mặc bộ đồ trắng, gương mặt bị rỗ.

Chương sau

↑↑
Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và hoàng tử mỗi người nuôi một con Vẹt. Hai con Vẹt ấy cũng là hai cha con.

24-06-2016
Gửi gió cho ngày nắng

Gửi gió cho ngày nắng

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên" "Mai tớ đi rồi,

24-06-2016
Vợ đẹp

Vợ đẹp

- Anh nghĩ sao mà tự nhiên vợ anh đẹp được mãi như vậy à. Muốn vợ đẹp thì anh

26-06-2016
Mùa hoa dã quỳ

Mùa hoa dã quỳ

Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều

27-06-2016
Em rơi

Em rơi

Có những lúc em đứng chông chênh trên gờ đá bằng một chân, tự thích thú khi chìm vào

24-06-2016

Polly po-cket