Nhưng, ở đây, kẻ sát nhân là ai ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Còn ai biết được là ai, ngoài chính kẻ sát nhân !
Người chết, là Mộ Dung Minh Châu và chín huynh đệ tùy hành với hắn.
Thanh kiếm của Mộ Dung Minh Châu đã tuốt vỏ, còn chín người kia không kịp rút kiếm, đã bị hạ thủ rồi.
Diệp Khai thở dài lẩm nhẩm:
- Thủ pháp nhanh quá ! Lại cay độc !
Nếu không là tay chuyên môn giết người, thì làm gì hạ thủ với tốc độ đó nổi !
Phó Hồng Tuyết nắm chặt hai tay, chừng như y bị khích động mạnh.
Mường tượng y sợ hãi mỗi lần trông thấy xác chết, trông thấy máu.
Diệp Khai trái lại, dửng dưng.
Chàng lấy trong mình ra một mảnh bố, nơi mảnh bố, còn dính một cái nút áo.
Chàng đo mảnh bố đó với chiếc áo của Mộ Dung Minh Châu.
Một loại chất liệu như nhau, nút cũng giống nhau.
Diệp Khai thở dài, thốt:
- Quả nhiên là hắn !
Phó Hồng Tuyết cau mày. Đương nhiên, y chẳng hiểu gì hết.
Diệp Khai tiếp:
- Mảnh bố này ta nhặt nơi tay của Phi Thiên Tri Thù. Hắn chết mà vẫn còn nắm cứng nó trong tay.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Để làm gì ? Tại sao ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại sao ? Tại vì Mộ Dung Minh Châu là hung thủ giết hắn ! Hắn muốn đem sự bí mật này tố cáo với kẻ khác.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Với ngươi ? Hắn muốn ngươi phục thù cho hắn !
Diệp Khai lắc đầu:
- Tuyệt đối không phải cáo tố với ta !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Thế thì với ai ?
Diệp Khai không đáp, chỉ thở dài rồi thốt:
- Ta hy vọng là ta đã hiểu khá đủ rồi !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vì lý do gì, Mộ Dung Minh Châu giết Phi Thiên Tri Thù ?
Diệp Khai lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Tại sao xác của Phi Thiên Tri Thù lại ở trong quan tài ?
Diệp Khai lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Rồi ai giết Mộ Dung Minh Châu ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc:
- Ta chỉ biết có mỗi một điều, là người ta giết Mộ Dung Minh Châu để diệt khẩu !
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Diệt khẩu ?
Diệp Khai giải thích:
- Người đó không muốn bị phát hiện. Phi Thiên Tri Thù chết dưới tay của Mộ Dung Minh Châu, người đó không muốn ai truy ra Mộ Dung Minh Châu, nên bắt buộc phải trừ diệt Mộ Dung Minh Châu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Hẳn người đó có liên quan với Mộ Dung Minh Châu. Nếu để Mộ Dung Minh Châu còn sống sót biết đâu Mộ Dung Minh Châu chẳng vì một áp lực nào đó bức bách khai toạt ra !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Ngươi đoán ra người đó là ai chưa ?
Diệp Khai bỗng im bặt, trầm tư.
Lâu lắm, chàng mới hỏi:
- Người có biết là sau giờ ngọ hôm nay, Vân Tại Thiên có đi tìm ngươi chăng ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không biết.
Diệp Khai tiếp:
- Gã nói là gã đi tìm ngươi, song gặp ngươi rồi, gã chẳng nói năng gì cả.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Có lẽ vì người chân chánh gã muốn tìm, không phải là ta !
Diệp Khai gật đầu:
- Đúng vậy ! Người mà gã định tìm chẳng phải ngươi. Nhưng người chân chánh gã muốn tìm là ai ? Tiêu Biệt Ly ? Thủy Bình ? Nếu tìm một trong hai người đó, gã cần gì phải giấu, phải bịa chuyện vu vơ ?
Đêm càng khuya, gió càng lạnh, gió đùa cỏ, cỏ xạc xào như khóc, như rên.
Trong gió, có tiếng hí vang văng vẳng, một vài con ngựa quanh vùng chợt tỉnh ngủ hí hoảng lên ...
Không còn một tiếng động nào khác.
Phó Hồng Tuyết từ từ bước đi, đi phía trước. Diệp Khai chẫm rải hơn, theo sao.
Chàng có thể đi trước, hoặc đi ngang, song chàng thích thụt lại sau hơn.
Chừng như giữa hai người, có một khoảng cách kỳ quái. Khoảng cách đó không bao giờ được san bằng.
Mà cũng phảng phất có một liên hệ nào giữa họ vậy. Đương nhiên, sự liên hệ đó cũng kỳ quái như khoảng cách vô hình, dù hai thể xác hợp nhất phần siêu linh của họ, chẳng bao giờ hòa đồng.
Xa xa, phía trước mặt họ có ánh đèn.
Phó Hồng Tuyết bỗng thốt:
- Có một ngày nào đó, ta không giết ngươi, ngươi cũng giết ta !
Diệp Khai ạ lên một tiếng:
- Có một ngày như vậy ?
Phó Hồng Tuyết không quay đầu lại, tiếp luôn:
- Ngày đó, có thể rất gần đây ! Nó sắp đến nơi rồi !
Diệp Khai tặt lưỡi:
- Cũng có thể, ngày đó, không bao giờ đến !
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Tại sao ?
Diệp Khai thở dài:
- Tại vì rất có thể hai chúng ta bị giết chết trước khi ngày ấy đến !
Chàng nhìn ra vũng đen, dày thăm thẳm tận chân trời.
Mã Phương Linh về đến Vạn Mã Đường, vào phòng úp mặt trên gối, khóc mãi.
Trong tâm tư, hai ý niềm đang sôi động, dày vò nàng như chịu đựng cực hình.
Tình và hận !
Tình đối với Diệp Khai, hận đối với Phó Hồng Tuyết.
Bình sanh, nàng chưa thấy ai đáng yêu bằng Diệp Khai, và chẳng có ai làm cho nàng phải hận như nàng hận Phó Hồng Tuyết.
Nàng không tưởng một con người có thể sỗ sàng, thô bạo như y !
Tuy nhiên, nàng linh cảm cuộc đời nàng bắt đầu từ hôm nay, có liên quan trọng đại với hai gã thiếu niên đó !
Nàng nhận thấy vùng Biên Thành này trước kia, sao mà trầm tịnh quá, rồi bỗng nhiên hai gã như từ trên trời xanh rơi xuống, bắt đầu từ đó, biến cố dồn dập xảy ra.
Chương trước | Chương sau