Nàng che mặt, quay mình, chạy đi.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vó ngựa dứt vang, không gian chìm vào tịch mịch trở lại.
Phó Hồng Tuyết còn mửa.
Diệp Khai bình tỉnh nhìn y, chờ cho y mửa xong, mới bảo:
- Bây giờ, ngươi có thể giết ta đó !
Phó Hồng Tuyết không nói gì, quay mình chạy đi. Chạy một lúc, y dừng lại, rồi bật khóc.
Diệp Khai thong thả theo y, đứng sau lưng y, im lặng nhìn y.
Một lúc lâu, chàng hỏi:
- Sao ngươi không động thủ ?
Tay cầm đao rung rung, Phó Hồng Tuyết vụt xoay người, đối diện với Diệp Khai, trầm giọng hỏi lại:
- Ngươi nhất định bức ta ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không ai bức ngươi, chính ngươi tự bức lấy ngươi thì có. Hơn thế, ngươi tự bức một cách cấp bách.
Lời nói của chàng như những ngọn roi, quất lên mình Phó Hồng Tuyết, quất lên lương tâm của y !
Diệp Khai tiếp:
- Ta hiểu, ngươi cần phát tiết cái ứ đọng trong người. Hẳn là bây giờ, ngui thư thái phần nào rồi chứ !
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt:
- Ngươi còn biết gì nữa ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Ta biết, tuyệt đối ngươi không thể giết ta, ngươi không nghĩ là phải giết ta !
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Thật vậy, ta không nghĩ phải giết ngươi !
Diệp Khai tiếp:
- Người duy nhất, ngươi muốn gây thương tổn, chính là ngươi ! Ngươi muốn tự làm tổn thương lấy mình. Bởi vì ngươi ...
Phó Hồng Tuyết lộ vẻ đau khổ.
Đột nhiên, y quát to:
- Câm miệng !
Diệp Khai thở dài tiếp luôn:
- Tuy ngươi biết là mình làm một việc sái quấy, song thực ra, cái sái quấy đó không do ngươi !
Phó Hồng Tuyết gắt:
- Không do ta thì do ai ?
Diệp Khai nhìn thẳng vào mặt y:
- Tự ngươi, ngươi phải hiểu người nào ! Đương nhiên là ngươi biết ai mà ? Hỏi ta làm chi ?
Phó Hồng Tuyết thở gấp, cánh mũi phập phồng trông thấy.
Chợt y hét:
- Ngươi là ai ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Ta là ta ! Ta họ Diệp tên Khai !
Phó Hồng Tuyết cao giọng:
- Có phải thật sự ngươi họ Diệp ?
Diệp Khai hỏi lại:
- Có phải thật sự ngươi họ Phó ?
Cả hai cùng giương mắt, cùng tương trì bằng ánh mắt. Bên này muốn xoi thấu ruột gan bên kia, muốn lật lộn đáy lòng của nhau, để mà đọc những bí mật, những u ẩn.
Nhưng, Diệp Khai thì bình tịnh, thản nhiên, còn Phó Hồng Tuyết thì khẩn trương cực độ, mường tượng đường dây kéo thẳng, dâu không buông thì cung phải gãy.
Sau đó, cả hai nghe một âm thanh kỳ dị, phảng phất vó ngựa dẫm lên bùn nhão, phảng phất tiếng đao của đồ tể thái thịt.
Âm thanh đó vốn nhỏ, song giữa đêm trường tịch mịch, nó vang khá lớn.
Gia dĩ, thính giác của họ cũng rất tinh diệu, rồi còn gió thoảng cuốn âm thanh đó quét ngang chỗ họ đứng, tự nhiên họ phát hiện dễ dàng.
Diệp Khai vụt thốt:
- Ta đến đây, vốn không có ý đến để tìm ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Vậy ngươi tìm ai ?
Diệp Khai đáp:
- Ta tìm người giết Phi Thiên Tri Thù.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Ngươi biết là ai chăng ?
Diệp Khai thốt:
- Ta không biết chắc, song ta bắt đầu tìm ra đấy.
Chàng phóng chân chạy đi, ngoài mấy trượng, lại dừng, như chờ Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết do dự một chút, đoạn chạy theo.
Diệp Khai mỉm cười:
- Ta biết ! Thế nào ngươi cũng đi theo !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ?
Diệp Khai giải thích:
- Chỉ vì ở đây, bất cứ việc gì xảy ra, cũng đều có liên quan đến ngươi !
Phó Hồng Tuyết hỏi gấp:
- Ngươi biết ta là ai ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Ngươi là người ! Ngươi mang họ Phó, tên Hồng Tuyết.
Gió thổi mạnh.
Thanh âm quái dị đã ngưng bặt.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng, chẳng nói gì nữa.
Cả hai so tốc độ với nhau, tiến tới, đều đều.
Phó Hồng Tuyết có thuật khinh công kỳ diệu, lúc y sử dụng thân pháp đó, đừng ai mong thấy được cái tật ở chân y.
Vừa chạy đi, Diệp Khai vừa chú ý đến y.
Bỗng, chàng thở dài, thốt: - Mường tượng là ngươi biết vũ công ngay từ lúc vừa lọt lòng mẹ ! Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Còn ngươi ?
Diệp Khai mỉm cười: - Ta thì khác.
Phó Hồng Tuyết hỏi: - Khác làm sao ?
Diệp Khai đáp: - Ta là một thiên tài !
Phó Hồng Tuyết cười lạnh: - Thiên tài thường yểu thọ.
Diệp Khai điềm nhiên: - Càng chết sớm càng hay !
Phó Hồng Tuyết lộ vẻ thống khổ.
Y tự thốt: - Ta không thể chết ! ... Ta không thể chết !
Vừa lúc đó, y nghe Diệp Khai kêu khẽ.
Trong gió, có mùi máu tanh nồng nặc.
Aùnh sao mờ mờ đọng nơi một đống xác chết. Con người tại vùng biên tái này chết dễ dàng hơn một con vật ! Thi thể kẻ chết bỏ vơ bỏ vất ngoài đồng hoang, không ai buồn thu nhặt mai táng.
Nơi đây, giá trị con người thấp quá !
Thật ra, sau khi hạ thủ rồi, kẻ sát nhân cũng muốn vùi dập sơ sài cái xác nạn nhân, song họ không có thời giờ làm kịp, bởi có người sắp xuất hiện quanh đó, mà họ thì không muốn bị phát hiện.
Cho nên, kẻ sát nhân phải ly khai.
Chương trước | Chương sau