80s toys - Atari. I still have
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 5 - Phách tán hồn phi

↓↓

Diệp Khai buột miệng, tán:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Báu kiếm !


Hoa Mãn Thiên hỏi:


- So với thanh đao này, như thế nào ?


Diệp Khai đáp:


- Cần phải xem bàn tay cầm đao, mới nhận xét đúng !


Hoa Mãn Thiên hỏi:


- Nếu ở tay các hạ ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Bàn tay tại hạ chưa từng cầm đao, thì làm gì biết sử dụng đao ?


Hoa Mãn Thiên trầm giọng:


- Không biết sử dụng ?


Diệp Khai cười nhẹ:


- Tại hạ giết người, chỉ thích dùng hai tay không. Bởi lẽ, tại hạ thích nghe tiếng xương sọ người vỡ vụn dưới sức ép của hai bàn tay !


Hoa Mãn Thiên biến sắc, hỏi:


- Các hạ có khi nào nghe tiếng mũi kiếm đâm vào thịt người chưa ?


Diệp Khai lắc đầu:


- Chưa !


Hoa Mãn Thiên lạnh lùng:


- Thanh âm đó, nghe rất êm tai !


Diệp Khai cười hỏi:


- Lúc nào thì các hạ cho tại hạ nghe thử một lần ?


Hoa Mãn Thiên đáp:


- Trong phút giây, các hạ sẽ có dịp nghe ! Không lâu lắm đâu !


Hắn chong ngọn kiếm lên, thép kiếm chớp dưới dương quang, mũi kiếm xoáy vòng tròn theo đà xoay tay của hắn.


Lúc đó, hắn tiến lên, vượt qua Diệp Khai, đứng trước mặt chàng.


Vân Tại Thiên lập tức vòng ra phía hậu của Diệp Khai.


Cả hai có cái dáng chận trước chận sau.


Bỗng, một giọng hài nhi đâu đó vang lên:


- Dì ba ơi ! Lại đây mà xem ! Họ muốn giết người tại đây này ! Chúng ta ra đấy xem đi !


Một âm thanh ấm dịu đáp lại:


- Giết người thì vui gì đó mà xem !


Thiếu nhi cãi lại:


- Vui lắm chứ, dì ba ! Ít nhất cũng đáng xem hơn một cuộc giết heo !


Hoa Mãn Thiên cau đôi mày, xuôi tay kiếm xuống.


Diệp Khai động tính hiếu kỳ, quay đầu lại, thấy một phụ nhân vận áo trắng, và một thiếu nhi mặc y phục đỏ, từ nhà hậu bước ra.


Phụ nhân có mớ tóc đen huyền, mặt tròn, dung nhan không đẹp lắm, song phong cách rất khả ái. Ai trông thấy bà tất phải sanh lòng kính mến ngay.


Thiếu nhi áo đỏ gióc tóc bính ngăn dựng đứng trên đỉnh đầu, tác vóc ốm nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, tỏ rõ cái tánh hoạt bát, lanh lợi.


Diệp Khai điểm một nụ cười.


Một nụ cười khả ái, thân thiết, dễ thu phục cảm tình.


Thiếu nhi trông thấy chàng, bỗng giật mình, rồi nhảy dựng lên cười reo:


- Tôi nhận ra người này ! Dì ba ơi !


Phụ nhân cau mày, gắt:


- Đừng nói nhảm ! Hãy đi vào ! Nhanh lên !


Bà nắm tay đứa bé, định lôi đi, nhưng nó vùng khỏi tay bà, chạy đến trước mặt Diệp Khai, khuấy khuấy ngón tay trước mặt, cười thốt:


- Lêu lêu ! Xấu ! Xấu ơi là xấu ! Ôm chị của người ta bảo buông không buông ! Xấu ghê ! Xấu ghê !


Hoa Mãn Thiên trầm gương mặt, hét khẽ:


- Tiểu Hổ Tử ! Nói nhảm cái chi, hả ?


Thiếu nhi trợn tròn đôi mắt, đáp:


- Tôi có nói nhảm đâu ! Tôi nói đúng sự thật mà. Rõ ràng là trong đêm qua, tôi thấy y và thơ thơ tôi ôm nhau một đống kia mà ! Thơ thơ tôi bảo buông tay, y không chịu buông !


Hoa Mãn Thiên giật mình:


- Đêm qua ? Lúc nào ?


Thiếu nhi đáp:


- Lúc trời gần sáng.


Hoa Mãn Thiên biến sắc !


Vân Tại Thiên cao giọng hỏi:


- Ngươi chính mắt trông thấy ? Đừng có nói nhảm đó nhé !


Thiếu niên hừ một tiếng:


- Nhảm sao được chứ ! Tôi thấy rõ mà !


Vân Tại Thiên trầm giọng:


- Làm sao ngươi thấy được ?


Thiếu nhi giải thích:


- Như thế này nhé ! Đêm qua, nghe tiếng kiễng đổ, thơ thơ tôi chuẩn bị đi một vòng, xem cho biết việc gì đã xảy ra, tôi đòi đi theo, thơ thơ không cho, tôi lén ôm bụng ngựa.


Vân Tại Thiên hỏi dồn:


- Rồi sao nữa ?


Thiếu nhi tiếp:


- Thơ thơ thôi không hay biết gì cả. Ngựa chạy đi một lúc, tôi thấy người này vơ vẩn một mình. Rồi sau đó, hai người mới ...


Nó nói chưa hết chuyện, bị phụ nhân lôi đi.


Nó còn gân cổ thốt to:


- Tôi nói đúng sự thật đấy ! Chính mắt tôi trông thấy mà ! Tại sao không cho tôi


nói ?


Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên thừ người nhìn nhau, cả hai cùng biến sắc mặt như màu đất.


Chẳng ai nói được tiếng nào !


Diệp Khai biểu hiện thần sắc kỳ quái, chẳng rõ chàng đang nghĩ gì.


Bỗng, một người đang trầm giọng gọi:


- Các hạ theo tại hạ !


Người gọi, chính là Vạn Mã Đường chủ. Có lẽ y đã ra đó từ lâu, và nghe hết những gì thiếu nhi tường thuật.


Và tiếng gọi của y, hướng về Diệp Khai.


Xa xa, ngoài cánh đồng, bản ca du mục nỗi lên:


Trời thanh thanh,


Cỏ xanh xa,


Gió đưa ngọn cỏ, cỏ rạp xuống, bò dê phô bày !


Không có dê bò, chỉ có ngựa, ngựa đàn, ngự lũ, chạy tới chạy lui, tạo nên cái sống giữa cảnh hoang lương như tử địa.


Vạn Mã Đường chủ ngồi trên lưng ngựa, thẳng mình, luôn luôn vút roi, giục ngựa phi nhanh.


Cũng may, ngựa của Diệp Khai thuộc loại tuấn mã, nên chàng không bị bỏ rơi sau


xa.


Họ nhắm dãy núi trước mặt, chạy đi, không lâu lắm, đến chân dãy núi đó.


Vạn Mã Đường chủ xuống ngựa, Diệp Khai xuống theo, cả hai đi chân lên đến một cái gò, ở tại lưng chừng triền.


Nơi gò này, có một khu phần mộ.


Mộ phần chỉ có vỏn vẹ một nấm rất to. Trước mộ có cái tấm bia, chính giữa có hàng chữ lớn: Liệt sĩ Thần Đao Đường chi mộ !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Mảnh vá

Mảnh vá

Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch

30-06-2016
1, 2 và 3...

1, 2 và 3...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Bà tôi

Bà tôi

"Cháu ơi cháu ngủ với bà Mẹ cháu mót cà đến tận non trưa Cháu ơi cháu đã ngủ

23-06-2016
Người bạn

Người bạn

Dũng có một chú chó tên là Phốc. Hai năm trước, ngày Dũng lên lớp 3, ba mẹ Dũng mua cho

24-06-2016
Hạnh phúc không muộn

Hạnh phúc không muộn

Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ,

28-06-2016