XtGem Forum catalog
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 38 - Máu đến thị thành

↓↓
Khi Diệp Khai đến nơi, thì không gian tràn ngập bóng đêm, Phó Hồng Tuyết đã đi rồi.


Chàng không gặp Liễu Nhân.


Bà đã nằm yên trong quan tài, chiếc quan tài đã được chuẩn bị từ lâu.


Chiếc quan tài đó, bà chuẩn bị cho chính mình, chứ không giành cho Phó Hồng Tuyết.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bởi, bà là kẻ chiến bại.


Bà bại nơi tay người lớp trước, bà bại luôn nơi tay người đời sau, mười chín năm


sau !


Cái mộng giết chết kẻ nối dõi họ Bạch, cầm như vỡ tan ! Và đời bà cũng vỡ tan luôn phần dang dở còn lại.


Bà sống đến nay, vì mối cừu hận ngu muội. Giờ đây, bà chết vì mối cừu hận ngu muội đó.


Hai ni cô khóc tức tưởi bên cạnh quan tài.


Nơi đây có cái gì rùng rợn, lạnh lùng bao phủ, không phải là chốn dừng chân của khách lữ hành.


Đinh Vân Lâm không thích khung cảnh này, song có Diệp Khai bên cạnh, cảnh thê lương cũng biến thành cảnh thần tiên.


Nàng thốt:


- Có ngươi, là ta chẳng màng gì đến ngoại cảnh ! Ngươi yên trí, đừng lo ngại ta khó chịu !


Diệp Khai khẽ thở dài.


Đinh Vân Lâm cau mày, thốt:


- Thật ta không hiểu nổi Phó Hồng Tuyết ! Một lão ni cô đáng thương như thế này, hắn cũng chẳng buông tha !


Diệp Khai hỏi:


- Cô nương cho rằng Phó Hồng Tuyết giết bà ta ?


Đinh Vân Lâm đáp:


- Ta chỉ biết, hiện tại bà ấy đã chết rồi !


Diệp Khai mỉm cười:


- Trên thế gian này, có ngày nào không có người chết !


Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:


- Nhưng bà ta chết sau khi Phó Hồng Tuyết đến đây ! Ngươi không thấy sự trùng hợp đó sao ? Trùng hợp đến hay !


Diệp Khai lắc đầu:


- Tại hạ không thấy !


Đinh Vân Lâm cau mày:


- Sao ngươi hằn học ? Ngươi giận gì ?


Diệp Khai không đáp.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Ngươi giận ai ?


Diệp Khai buông gọn:


- Tại hạ giận mình.


Đinh Vân Lâm kinh dị:


- Sao tự giận mình ?


Diệp Khai hỏi lại:


- Tại hạ không giận mình được sao ?


Đinh Vân Lâm gắt:


- Nhưng tại sao mới được chứ ?


Diệp Khai trầm ngâm một lúc.


Lâu lắm, chàng mới thở dài, thốt:


- Đáng lý tại hạ phải sớm nhận ra Liễu Nhân là ai !


Đinh Vân Lâm trố mắt:


- Liễu Nhân ?


Diệp Khai chỉ quan tài:


- Lão ni vừa chết đó !


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Trước kia, ngươi có gặp bà ? Trước kia ngươi có đến Mai Hoa Am ?


Diệp Khai gật đầu !


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Bà là ai ?


Diệp Khai thốt:


- Ít nhất, bà cũng chẳng phải là lão ni đáng thương !


Đinh Vân Lâm bực:


- Ngươi dài dòng quá.


Diệp Khai suy tư một chút:


- Mười chín năm trước, khi cuộc thảm chiến chấm dứt rồi, thì có nhiều người bỗng nhiên biến mất trên giang hồ. Người thất tung còn đông hơn số chết tại Mai Hoa Am.


Đinh Vân Lâm không hỏi chận nữa, chỉ nghe thôi.


Diệp Khai tiếp:


- Lúc đó, có một nữ nhân vừa nổi tiếng, tiếng tăm của bà ấy vang dội khắp nơi. Bà xưng là Mai Hoa Nương Tử, có nhan sắc cực kỳ diễm lệ, mà tâm trường cũng cực kỳ độc ác, chẳng kém loài rắn rết. Có khối nam nhân điên đảo thần hồn vì bà, rồi chết nơi tay bà, không ai đếm nổi số nạn nhân của bà.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Sau cuộc chiến, bà ấy cũng thất tung luôn.


Diệp Khai gật đầu:


- Phải !


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Ngươi cho rằng lão ni này, chính là bà ấy ?


Diệp Khai đáp:


- Chắc vậy rồi !


Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:


- Biết dâu bà ta khôgn chết vào thời kỳ đó !


Diệp Khai lắc đầu:


- Trên đời, trừ Bạch Thiên Vũ ra, không mấy người có khả năng sát hại nổi bà. Nhưng Bạch Thiên Vũ thì lại chẳng bao giờ giết một nữ nhân có một đoạn tình duyên với lão.


Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:


- Có gì chứng minh lão ni là Mai Hoa Nương Tử ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Có chứ !


Chàng xòe tay ra, trong tay có một ám khí, một cánh hoa mai.


Chàng tiếp:


- Đây là loại ám khí độc môn của Mai Hoa Nương Tử. Trên giang hồ, không có người thứ hai sử dụng loại ám khí này.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Ngươi nhặt nó ở đâu ?


Diệp Khai đáp:


- Tại đại điện, trong am.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Mới nhặt đây ?


Diệp Khai gật đầu:


- Bà dùng nó, định ám toán Phó Hồng Tuyết, nhưng ám khí bị Phó Hồng Tuyết gạt rơi. Ám khí chạm đao, nên móp méo.


Đinh Vân Lâm thở ra:


- Thế là từ nay, bà sẽ không còn hãm hại người đời nữa, chớ có sao đâu !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Mùa hoa tigon

Mùa hoa tigon

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Đàn bà

Đàn bà

Cánh cửa phòng sinh đóng ập lại, như tương lai trước mắt chị. Bụng bự và đau.

24-06-2016
Con bò khóc

Con bò khóc

Khi anh ta nhìn mà không tin vào mắt mình, anh ta thấy ở con mắt bên phải của con bò, bên

29-06-2016
Một phút cho sáu năm

Một phút cho sáu năm

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho truyện ngắn "Tháng năm không trở lại") Dường như

27-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Các em giỏi quá

Các em giỏi quá

"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn

01-07-2016