Diệp Khai lắc đầu:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đáng lẽ tại hạ phải sớm nhận ra bà !
Đinh Vân Lâm hừ nhẹ:
- Để làm gì ? Sớm cũng vậy, muộn cũng vậy, có gì phân biệt đâu ?
Diệp Khai đáp:
- Một trong các điểm khác biệt, là hiện tại, tại hạ hết hỏi bà được gì !
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi có việc cần hỏi bà ta ?
Diệp Khai gật đầu:
- Một điểm rất trọng yếu !
Rồi chàng tiếp:
- Cuộc chiến đó, khai diễn tại đây, song không kết thúc tại đây !
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Ạ ?
Diệp Khai tiếp:
- Cuộc chiến khai diễn tại đây, kéo ra đến mấy dặm đường, lúc đó Bạch Thiên Vũ mới kiệt sức. Xác chết rải rác theo đường ! Nơi nào cũng có máu, nơi nào cũng có xương thịt văng, máu đỏ ...
Đinh Vân Lâm run người, bóp chặt tay Diệp Khai.
Diệp Khai tiếp:
- Nhưng, sau cuộc chiến, chỉ còn lại cục trường những xác chết của người họ Bạch. Mã Không Quần sợ người ta nhận ra thích khách, nên cho thu dọn kỹ càng xác kẻ chết. Lão tránh cho kẻ chết một cuộc báo thù mai hậu !
Dừng một chút, chàng tiếp:
- Mã Không Quần chẳng muốn ai nghi ngờ, vờ bị thương, lại còn phát thệ quyết báo cừu cho Bạch Thiên Vũ !
Chàng lại dừng.
Trầm ngâm một lúc, chàng tiếp:
- Sau cuộc chiến, chiếc đầu của Bạch Thiên Vũ mất !
Nhất định là có người chặt đầu lão, mang đi !
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi nghi Mai Hoa Nương Tử làm cái việc đó ?
Diệp Khai đáp:
- Trông số thích khách, có những nữ nhân khác, song tất cả đều chết, chỉ còn mỗi một bà ta sống sót.
Đinh Vân Lâm cười lạnh:
- Chẳng lẽ chỉ có nữ nhân cuối làm được việc đó ?
Diệp Khai lập luận:
- Một người chết đi, là ân oán cầm như liễu kết. Huống chi, nam nhân có mặt trong đêm đó, đều là bằng hữu của Bạch Thiên Vũ ! Bọn đó không thể hành động như vậy đối với một bằng hữu đã chết rồi, chết vì tay họ.
Đinh Vân Lâm bỉu môi:
- Vậy chứ Mai Hoa Nương Tử không là người tình của Bạch Thiên Vũ sao ?
Diệp Khai gật đầu:
- Bởi là người tình, nên bà hận tình. Phàm nữ nhân hận vì tình thì còn việc gì mà không dám làm !
Đinh Vân Lâm nín lặng.
Diệp Khai tiếp:
- Hà huống, những người khác thì chỉ muốn cho Bạch Thiên Vũ chết thôi, còn bà thì lại muốn lão luôn luôn ở cạnh bà, sống thì làm bạn tình, chết đi cũng phải được chôn bên cạnh bà ! Lão sống, bà không giành giật nổi, thì khi lão chết đi, bà phải cướp lão về với bà ! Khi yêu cuồng, nữ nhân vẫn có thể làm loạn đến vô lý !
Đinh Vân Lâm cắn môi:
Nàng thấy cái tâm của nữ nhân đáng sợ thật. Nàng tự hỏi, nếu Diệp Khai bỏ rơi nàng, thì trong tương lai nàng có thể làm như Mai Hoa Nương Tử chăng ?
Đêm khuya lắm rồi.
Bàn tay của Đinh Vân Lâm vừa ướt vừa lạnh.
Diệp Khai bảo: - Cô nương nên tìm chỗ, ngủ một lúc. Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Làm gì ngủ được ! Dù có nệm êm, chăn ấm hiện tại, ta cũng khó gọi giấc ngủ đến với ta !
Diệp Khai hỏi:
- Tại sao ?
Đinh Vân Lâm cười khổ:
- Còn tại sao nữa ! Tâm tư ta dao động như có bão đùa, ta đang tưởng nghì đến nhiều việc lắm.
Diệp Khai hỏi:
- Việc gì ?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Nội những việc quanh ngươi, liên quan đến ngươi, ta cũng mất ít nhất ba ngày ba đêm liên tiếp để tưởng nghĩ.
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tại hạ ở bên cạnh đây, cô nương còn tưởng cái gì nữa ?
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
- Nhưng ngươi là con người rất kỳ quái !
Diệp Khai cau mày:
- Kỳ quái ?
Đinh Vân Lâm gật đầu:
- Đáng lý ngươi tự hiểu lấy ! Ta xem ngươi còn kỳ quái hơn Phó Hồng Tuyết nữa đấy ! Những việc như thế này, ta không thấy liên quan đến ngươi, chẳng rõ tại sao ngươi quá quan tâm !
Diệp Khai đáp:
- Chỉ tại trời sanh tại hạ có tánh hiếu kỳ, lại thích chen vào việc người !
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Trong thiên hạ, việc của người đâu phải hiếm, tại sao ngươi chỉ quan tâm đến việc này thôi ?
Diệp Khai giải thích:
- Bởi việc này rất phức tạp, mà tại hạ thì thích những cái phức tạp !
Đinh Vân Lâm thở dài:
- Vô luận ngươi nói làm sao, ta vẫn cho kỳ quái như thường.
Diệp Khai cười khổ:
- Cô nương nhất định cho là kỳ quái, thì tại hạ còn nói gì được nữa !
Đinh Vân Lâm thốt:
- Có một cách làm cho ta hết kỳ quái !
Diệp Khai hỏi:
- Cách gì ?
Đinh Vân Lâm buông gọn:
- Nói thật với ta !
Diệp Khai gật đầu:
- Được ! Tại hạ xin nói thật. Giả như tại hạ nói rằng, tại hạ là huynh đệ của Phó Hồng Tuyết, bởi thế nên phải quan tâm đến việc này, cô nương có tin chăng ?
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Không tin ! Vì Phó Hồng Tuyết không có huynh đệ.
Diệp Khai hỏi:
- Vậy cô nương muốn nghe tại hạ nói gì ?
Đinh Vân Lâm thở dài:
- Ta cũng không biết sao nữa !
Diệp Khai điểm một nụ cười:
- Cho nên tại hạ khuyên cô nương không nên nghĩ vẩn nghĩ vơ, bởi việc này không mảy may liên quan với cô nương, nếu cố chấp, tìm hiểu mãi, thì chỉ tự làm khổ lấy mình mà thôi !
Đinh Vân Lâm mỉm cười:
- Tại ta nhiễm cái tánh của ngươi mất rồi ! Không tìm ai mà làm khổ, chỉ làm khổ cho chính mình thôi.
Chương trước | Chương sau