Polly po-cket
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 38 - Máu đến thị thành

↓↓

Một lúc lâu, nàng buột miệng thỏ dài, tiếp:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bây giờ, ta lại nghĩ đến một việc !


Diệp Khai hỏi:


- Việc gì nữa đó ?


Đinh Vân Lâm tiếp:


- Ngươi đã nói, Mai Hoa Nương Tử đánh cắp chiếc đầu của Bạch đại hiệp, và làm như vậy là để có người ở mài bên cạnh bà, dù là người đã chết. Nếu thế, ta chỉ sợ hiện tại, đầu của Bạch đại hiệp ở trong quan tài, cạnh xác bà !


Diệp Khai giật mình.


Chàng không hề tưởng đến điểm đó ! Đinh Vân Lâm nói có lý lắm.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Ngươi có muốn ta cùng đi với ngươi trở lại đó xem thử chăng ?


Diệp Khai trầm ngâm một lúc.


Sau cùng, chàng đáp:


- Bất tất !


Đinh Vân Lâm cau mày:


- Tại sao ? Ngươi đã chẳng muốn tìm đầu của Bạch đại hiệp đó à ?


Diệp Khai lộ vẻ buồn:


- Tìm đầu của người, bất quá chỉ để mai táng mà thôi !


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Thế nhưng ...


Diệp Khai chận lời:


- Nếu chiếc đầu ở trong quan tài, thì sẽ có người mai táng quan tài, tại hạ không để cho Mai Hoa Nương Tử chết không nhắm mắt.


Chàng thở ra, tiếp luôn:


- Vô luận trước kia bà làm gì, bà vẫn là người đáng thương. Tại hạ hà tất phải tước đoạt niềm an ủi cuối cùng của bà !


Đinh Vân Lâm bỉu môi:


- Bây giờ ngươi cũng biết tưởng nghĩ đến bà ấy nữa à ?


Diệp Khai đáp:


- Có một người từng nói với tại hạ, vô luận là việc gì, trước khi làm, đều phải tưởng nghĩ đến đương nhân, xem đương nhân như chính mình.


Niềm tôn kính hiện lên ánh mắt, chàng tiếp:


- Cái câu đó, tại hạ ghi nhớ suốt đời.


Đinh Vân Lâm nhìn chàng, tặt lưỡi:


- Càng lúc, ta càng nhận thấy, ngươi kỳ quái hơn Phó Hồng Tuyết !


Diệp Khai ạ lên một tiếng:


- Thật vậy ?


Đinh Vân Lâm tiếp:


- Phó Hồng Tuyết làm một việc gì, là do hắn quyết tâm làm. Còn ngươi làm việc gì, chính ngươi cũng không biết là có nên làm hay không !


Đêm dù dài, đêm cũng phải tàn.


Ngày bắt đầu lên.


Thị thành vừa thức dậy, Phó Hồng Tuyết cũng vừa vào thành.


Tuy ngày còn sớn, người qua lại trên đường cũng đã tấp nập rồi.


Đó là hạng người mà sanh kế bắt buộc phải thức sớm, như phu xe, phu khuân vác chợ búa, hàng thịt, hàng cá, tôm, rau cải.


Một hạng người thường, nhưng lại chiếm số đông. Họ đầu tắt, mặt tối, không buồn đa sự.


Phó Hồng Tuyết nhìn họ, lòng hâm mộ vô cùng. Nếu hắn có một cuộc sống bình dị như họ !


Hắn biết đâu, cũng có người quần quật vất vả, kiếm cái ăn, thấy hắn nhàn, lại thèm thuồng cái kiếp sung sướng của hắn !


Hắn từ từ bước đi, dọc theo đường phố.


Bỗng, hắn nhìn vào quán, nghe thèm một tô mì.


Nhưng, hắn quên ngay tô mì, bởi có một thứ khác có hấp lực mạnh hơn.


Thứ đó, là một mảnh bố, treo lơ lững ngang đường, mảnh bố có mấy chữ:


- Phó Hồng Tuyết ! Ngươi có gan, cứ đến Tiết Phụ Phường !


Nơi ngõ vào phường, có một tấm bảng, ba chữ Tiết Phụ Phường hiện lồ lộ.


Bảng sáng chói dưới nắng sớm.


Dọc theo hai bên đường, có lầu cao, lầu thấp. Cửa sổ lầu mở rộng. Nơi khung cửa, lúc nhúc đầu người.


Bao nhiêu mái đầu cùng quay về một phía. Phía đó, là tấm bảng Tiết Phụ Phường.


Nơi đó, có hai mươi chín người.


Tất cả đều vận y phục gai, màu trắng, loại vải để tang, đầu cũng vấn khăn gai trắng.


Trong số đó có đủ già trẻ, đủ nam nữ. Có cả bé con lên mười tuổi.


Tất cả đều cầm quỷ đầu đao.


Đến đứa bé lên mười cũng cầm đao, đao dài hơn nó, nặng cỡ nó.


Người nào cũng khoác bộ mặt trầm hùng, mường tượng một đám dũng sĩ sắp sửa giao chiến với địch.


Đứng trước đám người đó, là một lão nhân, mặt tía, râu dài.


Hiển nhiên, đám người phía sau là con cháu của lão nhân.


Họ đợi !


Và người họ đợi, là Phó Hồng Tuyết.


Ai ai cũng đoán, sắp có đại sự xảy ra, nên cố chen chúc ở các vọng cửa sổ nhìn, chờ xem.


Ai ai cũng tự hỏi, chẳng rõ cái người họ chờ đó, có đến chăng ?


Bởi họ ở đó, chờ đã hai hôm rồi.


Ai ai cũng đang bàn luận về con người sắp đến, về bọn người chờ đợi.


Bỗng, mọi tiếng xì xào bàn luận im bặt.


Vì, một người xuất hiện ở cuối đường, người đó đang từ từ tiến đến phường Tiết


Phụ.


Đương nhiên là Phó Hồng Tuyết.


Hắn đến, còn cách đám người độ trượng, hắn dừng lại.


Lão nhân mặt tía râu dài, chợt cất tiếng:


- Lão phu, họ Quách, tên Oai.


Phó Hồng Tuyết có nghe tên đó.


Thần Đao Quách Oai, vốn là một nhân vật hữu danh trong võ lâm.


Nhưng từ khi Bạch Thiên Vũ xuất hiện trên giang hồ, thì danh thinh của lão ta hầu như bị người đời quên lãng.


Nói đến Thần Đao là ai ai cũng tưởng đến họ Bạch, chứ không ai nhớ đến họ Quách nữa.


Lão nhân hỏi:


- Các hạ là giòng dõi của Bạch Thiên Vũ ?


Phó Hồng Tuyết đáp;


- Phải !


Quách Oai gật đầu:


- Tốt !


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Lão trượng tìm tại hạ ?


Quách Oai thốt:


- Lão phu muốn cáo tố một việc với các hạ.


Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:


- Sở dĩ muốn nghe, nên tại hạ đến.


Quách Oai nắm chặt chuôi đao, thốt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Mẹ ơi, ba...

Mẹ ơi, ba...

Ba có thói quen hay nói một mình, mẹ đừng lấy làm phiền lòng mẹ nhé! Chẳng qua là vì

25-06-2016
Yêu thương không lời

Yêu thương không lời

Hôm nay là ngày họp phụ huynh cho Tí, mẹ tất tưởi chạy sang nhà hàng xóm mượn đôi

26-06-2016