The Soda Pop
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 13 - Những kẻ ra đi

↓↓

Hoa Mãn Thiên nhìn lão, một phúa sau mới hỏi:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tự đường chủ phát giác ra bao nhiêu việc đó?


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Không hoàn toàn do ta.


Hoa Mãn Thiên chớp mắt:


- Có kẻ tiết lộ bí mật với đường chủ ?


Vạn Mã Đường mỉm cười:


- Phải.


Hoa Mãn Thiên trầm giọng:


- Ai?


Vạn Mã Đường buông gọn:


- Thúy Bình.


Hoa Mãn Thiên cau mày:


- Lại cũng là nàng.


Vạn Mã Đường bỗng cười một tiếng, tiếp:


- Vân Tại Thiên đinh ninh là Thúy Bình trung thành với gã đến có thể chết được vì gã. Trầm Tam Nương đinh ninh Thúy Bình kín miệng như bình. Ngờ đâu... ngờ đâu...


Hoa Mãn Thiên nóng nảy, chận lời:


- Cả hai cùng lầm cả.


Vạn Mã Đường gật đầu:


- Lầm một cách đáng buồn cười.


Hoa Mãn Thiên chớp mắt:


- Thực ra, Thúy Bình là người của đường chủ ?


Vạn Mã Đường bỉu môi:


- Đâu có việc đó.


Hoa Mãn Thiên cau mày:


- Vậy thì thực sự nàng là...


Vạn Mã Đường chận lời:


- Ngươi biết nàng làm gì chứ?


Hoa Mãn Thiên nhổ nước bọt:


- Ai lại không biết nàng làm điếm?


Vạn Mã Đường hỏi:


- Nhưng có con điếm nào trung thành chăng?


Hoa Mãn Thiên cười lạnh:


- Tự mình còn bán mình thì ai mà nàng không dám bán. Trong ngôn ngữ của bọn điếm không có tiếng "trung". Nếu có thì trung với đồng tiền thôi.


Vạn Mã Đường diềm nhiên:


- Nàng là một con điếm xuất loại, không giống với đồng nghiệp của nàng.


Hoa Mãn Thiên cười:


- Điếm là điếm. Điếm không thể trung thành với bất cứ ai, trừ ra khi hoàn lương. Mà nàng còn ở trong kỹ viện kia mà.


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Ngươi quen tánh ăn nói bạo dạn mất rồi.


Hoa Mãn Thiên cười lạnh:


- Nhưng hôm nay lời bạo lại là lời khôn.


Vạn Mã Đường thông qua:


- Tổng kết là ngươi đã hiểu.


Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:


- Có muộn không?


Vạn Mã Đường trầm giọng:


- Mường tượng là muộn.


Hoa Mãn Thiên cúi đầu, nín lặng một lúc lâu, đoạn chầm chậm hỏi:


- Cừu nhân chân chính của đường chủ là Phó Hồng Tuyết?


Vạn Mã Đường gật đầu:


- Phải.


Hoa Mãn Thiên tiếp:


- Thuộc hạ có thể thay đường chủ giết hắn chứ?


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Ngươi không giết nổi hắn đâu.


Hoa Mãn Thiên kèo nài:


- Ít nhất thì thuộc hạ cũng trợ giúp đường chủ một tay.


Vạn Mã Đường khoát tay:


- Không cần.


Hoa Mãn Thiên cau mày:


- Công Tôn Đoạn đã chết rồi, Vân Tại Thiên cũng không còn. Nếu đường chủ giết luôn thuộc hạ thì thành ra cô đơn quá. Một tay vỗ làm sao kêu?


Vạn Mã Đường lạnh lùng:


- Đó là việc của ta, mặc ta.


Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một lúc. Sau cùng hắn thở dài , thốt:


- Thuộc hạ theo đường chủ hơn mười mấy năm rồi.


Vạn Mã Đường gật đầu:


- Đúng mười sáu năm.


Hoa Mãn Thiên tiếp:


- Trong mười sáu năm qua, thuộc hạ đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi cho vùng đất này.


Vạn Mã Đường điềm nhiên:


- Không phải là mồ hôi và máu của một vài người mà đủ dựng nên cơ nghiệp này. Ngươi biết không, cũng có máu và mồ hôi của mười ba mã sư ngã gục tại sân chăn nuôi của ngươi, của mười tám mã sư ngã gục ngoài đồng hoang, của Công Tôn Đoạn và Vân Tại Thiên nữa chứ.


Hoa Mãn Thiên thở ra:


- Thuộc hạ chỉ muốn bức đường chủ đi nơi khác chứ đâu có lòng nào hại chết đường chủ .


Vạn Mã Đường mỉm cười:


- Trong sân Vạn Mã Đường có trồng cái cây. Cây đó trồng đúng mười sáu năm rồi. Hiện tại một người dang hai tay ôm không giáp thân cây. Nó lớn như vậy đó mà người ta bứng đi, đem trồng nơi khác thì chắc gì nó sống nổi. Ta cũng như cái cây đó.


Hoa Mãn Thiên nắm chặt hai tay, gằn từng tiếng:


- Cho nên đường chủ nhất định giết thuộc hạ?


Vạn Mã Đường nhìn hắn, thong thả thốt:


- Chính ngươi đã nói là kẻ nào phản ta thì kẻ đó phải chết.


Hoa Mãn Thiên nhìn xuống bàn tay cầm kiếm của mình, thở dài tiếp:


- Đích xác là thuộc hạ có nói như vậy.


Vạn Mã Đường lộ vẻ buồn, tiếp:


- Ta vốn có thể bức ngươi đi giao thủ với Phó Hồng Tuyết...


Hoa Mãn Thiên chớp mắt:


- Thuộc hạ chắc không từ khước.


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Nhưng thà ta tự mình động thủ chứ không muốn mượn tay ai.


Lão gằn từng tiếng, tiếp luôn:


- Bởi vì ngươi là người trong Vạn Mã Đường. Ngươi là bằng hữu của ta.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý

29-06-2016
Cáo và dê con

Cáo và dê con

Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho

24-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường mộng lưu ngân là câu chuyện tập trung cả 3 gia đình họ Lâm, họ Thư và nhà

26-07-2016 1 chương