Quách Ngọc Hà nhẹ lắc đầu:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu không có cách thì chúng ta dù có thử cũng vô ích, tốt hơn hãy vào trong khe núi bên trái xem sao.
Long Phi lại gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta vào trong ấy xem đối phương là ai ?
Quách Ngọc Hà mỉm cười:
- Không cần xem tiểu muội cũng biết là ai rồi.
Long Phi trố mắt kinh ngạc:
- Ai vậy ?
- Ngoài "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch thì còn ai khác nữa ?
Vương Tố Tố khẽ nói:
- Có lẽ đúng ...
Quách Ngọc Hà lại nói tiếp:
- Ngoài Diệp Thu Bạch ra, còn ai có giọng điệu như vậy đối với sư phụ nữa chứ ?
Long Phi ngẩn người:
- Nhưng mà ... "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch chẳng đã chết rồi sao ?
Quách Ngọc Hà thở dài:
- Tiểu muội đã nói rồi, đây chẳng qua là cái cạm bẫy, có điều là mấu chốt nằm ở đâu, đến giờ tiểu muội cũng chưa biết, trừ phi ... Ôi ! Trừ phi tiểu muội xem được chữ viết trên kia.
Nàng vừa dứt lời, bỗng từ trên cao thòng xuống một sợi dây thừng. Mọi người cùng bật lên một tiếng sửng sốt, ngây ngẩng nhìn sợi dây thòng xuống đến mặt đất, hồi lâu không thốt nên lời.
Bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nghe lòng ớn lạnh, trên ngọn núi cao vượt khỏi tầm mắt kia lại có người.
Thạch Trầm chau mày trầm giọng nói:
- Người thòng xuống sợi dây này với người đốt đuốc có phải là một không nhỉ ?
Y không chờ người khác trả lời, lại nói tiếp:
- Hẳn chính là một người thôi.
Quách Ngọc Hà gật đầu, Long Phi nói:
- Hẳn đúng là vậy.
Thạch Trầm đôi mày càng chau chặt hơn, lại trầm giọng nói:
- Nhưng đối phương là bạn hay thù, hiện thời khó thể biết được, nếu đối phương không có ác ý thì chúng ta có thể leo dây mà lên bằng trái lại ... hết sức nguy hiểm.
Quách Ngọc Hà thở dài:
- Đã đến nước này, dù đối phương là bạn hay thù thì chúng ta cũng đành phải trèo lên thôi.
Thạch Trầm phân vân:
- Nhưng nếu đối phương định ám toán chúng ta, chúng ta đu dây lê há chẳng sa vào cạm bẫy của họ ư ?
Quách Ngọc Hà mỉm cười lắc đầu:
- Xét qua võ công của người này, nếu muốn hãm hại chúng ta đâu cần tốn công phí sức như vậy ...
Vương Tố Tố ngắt lời:
- Vậy thì để tiểu muội lên thì hơn.
Thạch Trầm vội nói:
- Tiểu huynh với tứ muội cùng lên, nếu có gì bất trắc cũng tiếp ứng lẫn nhau được.
Vương Tố Tố cúi mặt:
- Một mình tiểu muội lên là đủ rồi.
Thạch Trầm nói:
- Tiểu huynh đi cùng với.
- Tam ca chẳng sợ sẽ có nguy hiểm sao ?
Vương Tố Tố như hối hận mình đã lỡ lời, bèn lại nói tiếp:
- Nếu có nguy hiểm, một mình lên là hơn.
Thạch Trầm lặng thinh cúi đầu, mặt vẻ ngượng ngùng.
Quách Ngọc Hà mỉm cười nói:
- Tứ muội đã lên một lần rồi, phen này để đại tẩu lên thì hơn.
Long Phi vội gật đầu:
- Đúng, đúng ! Phen này phải đến lượt đại tẩu.
Thạch Trầm bỗng ngẩng lên lớn tiếng nói:
- Tiểu đệ đi với đại tẩu.
Vì muốn tỏ ra dũng cảm trước người mình thầm thương trộm nhớ, lúc này dù trước mặt là rừng đao núi kiếm thì y cũng sẵn sàng lao vào.
Quách Ngọc Hà gật đầu:
- Tam đệ đi cùng cũng được.
Đoạn tung mình vọt lên cao những ba trượng, với tay nắm lấy sợi dây thừng, ngoảnh mặt lại cười nói:
- Đại ca, nếu lỡ tiểu muội rơi xuống, đại ca phải đón lấy đấy.
Long Phi dang rộng hai tay, xương cốt kêu lên răng rắc, dõng dạc nói:
- Hà muội cứ việc rơi xuống, ngu ca ...
Bỗng cảm thấy lời nói mình không ổn, bèn cúi đầu ho không ngớt.
Thạch Trầm đã phóng vọt lên, Vương Tố Tố mấy máy môi, sau cùng ngước lên nói:
- Hãy cẩn thận.
Tuy tiếng nói nàng rất khẽ, song Thạch Trầm nghe rất rõ ràng, lập tức tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói:
- Tiểu huynh sẽ cẩn thận, tứ muội hãy yên tâm.
Dưới bóng đêm chỉ thấy thân hình y càng lên cao càng nhanh, khi ngang qua những chữ viết Vương Tố Tố đã trông thấy trước đó, Thạch Trầm thoáng dừng lại, đoạn lại tiếp tục lên cao, bóng dáng y mờ dần.
Vương Tố Tố bỗng lẩm bẩm:
- Có lẽ họ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Long Phi ngạc nhiên:
- Sao lại không gặp nguy hiểm ?
- Đại tẩu chẳng đã nói rồi ư ? Võ công người này cao hơn hơn chúng ta biết là bao, nếu muốn hại chúng ta, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy ?
Long Phi ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn gật đầu, ngước lên lớn tiếng hỏi:
- Trên kia có biến cố gì không ?
Tiếng nói theo gió bay cao, song bên trên im lìm không hề có tiếng đáp lại.
Long Phi thoáng nhíu mày:
- Chả lẽ họ không nghe thấy ư ?
Vương Tố Tố đứng thừ ra, Long Phi lại hét lớn:
- Này, trên kia có nghe thấy không ?
Vương Tố Tố nghe đinh tai nhức óc, bất giác lùi sau một bước, song bên trên vẫn không hề có chút hồi âm.
Vương Tố Tố khẽ nhíu mày, lòng hết sức nghi hoặc, ngọn núi dù cao đến mấy, song chung quanh không hề có vật cản, tiếng nói to lớn như vậy, lẽ nào hai người kia lại không nghe thấy ?
Nàng bắt đầu đâm ra lo lắng, song không dám nói ra, liếc nhìn về phía Long Phi, chỉ thấy sắc mặt y biến đổi liên hồi, chẳng rõ là do ánh lửa chớp chóa hay do nỗi lòng biến đổi, cho đến khi tiếng vọng tắt hẳn, gương mặt sạm đen của Long Phi đã trở nên tái ngắt, y run giọng nói:
- Tứ muội bảo họ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng ... nhưng tại sao họ không trả lời ?
Vương Tố Tố buông tiếng thở dài, chẳng biết trả lời thế nào cho phải, hồi lâu mới khẽ nói:
- Nếu có sự nguy hiểm thì họ cũng phải lên tiếng báo cho chúng ta biết chứ, nhưng mãi đến giờ trên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, lạ thật !
Long Phi trầm giọng:
- Quả là lạ lùng thật !
Nắm lấy sợi dây thừng, ngoái lại nói:
- Vô luận ra sao đại ca cũng phải lên đó xem ...
Bỗng im bặt, Vương Tố Tố những thấy bàn tay Long Phi không ngớt run rẩy, song chẳng rõ vì lý do gì ?
Bàn tay to bè của Long Phi nắm vào đầu dây run rẩy khiến sợi dây thừng cũng run lên lật bật.
Vương Tố Tố kinh ngạc hỏi:
- Đại ca ... làm sao vậy ?
Chương trước | Chương sau