Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 4 - Theo dấu thần long

↓↓

Thạch Trầm thừ ra một hồi, chậm rãi nói:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy sao sư tỷ lại bằng lòng lấy đại ca ?


Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, khẽ thở dài:


- Sư tỷ lớn tuổi hơn tam đệ, lại là sư tỷ, dù muốn làm vợ tam đệ thì sư phụ cũng không chấp thuận.


Thạch Trầm thở dài:


- Trước đây tiểu đệ cứ ngỡ sư tỷ vì muốn làm vợ của trưởng môn đệ tử Thần Long Môn hầu mai sau tiếp quản Chỉ Giao sơn trang nên mới lấy đại ca, bởi ... bởi tính nết cả ...


Quách Ngọc Hà thoáng biến sắc mặt, như là vì bị đoán trúng tâm sự, lại như bị hàm oan, buông tiếng thở dài não nuột:


- Trước kia tam đệ quả đã nghĩ như vậy thật ư ?


Thạch Trầm gật đầu:


- Nhưng giờ thì tiểu đệ biết là mình đã lầm.


Quách Ngọc Hà mỉm miệng cười, bỗng nũng nịu nói:


- Sư tỷ tuy không thể làm vợ tam đệ, nhưng ... nếu từ đây hai ta luôn được kề cận bên nhau, vậy chẳng phải cũng như nhau ư ?


Thạch Trầm nghe lòng chao động, ngây ngán nhìn Quách Ngọc Hà, một hồi thật lâu, thậm chí sự hô hấp cũng tưởng chừng ngưng thần ...


Thốt nhiên, có tiếng nói từ bên dưới vọng lên, Long Phi trầm giọng nói:


- Tứ muội, trên kia có lẽ có sự nguy hiểm, hãy để đại ca lên trước thì đúng hơn.


Thạch Trầm giật nẩy mình như sấm nổ bên tai, vội ngã người ra sau, nhún mình tung vọt lên không, lướt ra sau hơn hai trượng, hạ xuống bên cạnh một tảng đá cao cả trượng.


Cơ hồ trong cùng một lúc, bóng dáng mảnh mai của Vương Tố Tố cùng phóng vọt lên đỉnh núi, tiếp theo thân hình vạm vỡ của Long Phi cũng xuất hiện trước mắt.


Ánh mắt bốn người cùng trao nhau trong chớp nhoáng, mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Tất nhiên trong ánh mắt của Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà còn có vẻ hổ thẹn lẫn sợ hãi.


Long Phi và Vương Tố Tố cùng "ủa" lên một tiếng. Long Phi nói:


- Thì ra hai người ở trên này.


Quách Ngọc Hà mỉm cười, tay vuốt tóc chậm rãi nói:


- Tất nhiên là ở trên này, chả lẽ lại ở dưới kia hay sao ?


Long Phi quét mắt nhìn, chỉ thấy Thạch Trầm mặt đầy vẻ hốt hoảng đứng cạnh một tảng đá to, lưng dựa sát vào tảng đá ấy như suýt ngã quỵ xuống đất, ngực phập phồng dữ dội, miệng há hốc không thốt nên lời.


Đồng thời nụ cười và lời nói của Quách Ngọc Hà cũng không được tự nhiên như lúc bình thường. Long Phi tuy tính tình đôn hậu, trông thấy Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà ra vẻ quá thất thường như vậy, lòng cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc, trầm giọng nói:


- Hai người đang làm gì vậy ?


Quách Ngọc Hà sầm mặt:


- Đại ca sao hỏi lạ vậy ? Đại ca bảo muội với tam đệ đang làm gì nào ?


Long Phi ngớ người:


- Khi nãy hai người có nghe thấy tiếng gọi của ta ở dưới chân núi không ?


Quách Ngọc Hà thản nhiên:


- Có nghe !


- Nghe sao không trả lời ? Làm cho ta lo lắng muốn chết.


Giọng nói Quách Ngọc Hà càng rắn lạnh thì giọng nói của Long Phi càng hòa hoãn, giờ đây giọng nói của y chẳng còn chút vẻ gì là trách móc nữa, mà chỉ ca thán thôi.


Quách Ngọc Hà cười lạnh lùng:


- Đại ca hồ đồ, nhưng tiểu muội không thể hồ đồ giống đại ca.


Long Phi ngơ ngác:


- Ta hồ đồ gì cơ ?


Quách Ngọc Hà cười khẩy:


- Đại ca có biết hiện chúng ta đang lâm vào tình trạng nguy hiểm đến mức nào chăng ? Địch tối ta sáng, địch đông ta ít, vậy mà đại ca lại la hét ỏm tỏi lên, chả lẽ sợ người ta không biết mình ở đây hay sao ? Tiểu muội đâu thể lại hồ đồ như đại ca, vậy mà chưa hiểu ất giáp chi cả đã vội trách hỏi tiểu muội.


Long Phi ngớ người, chầm chậm cúi đầu.


Vương Tố Tố khẽ thở dài:


- Đại tẩu quả là chu đáo.


Nỗi kinh hoàng của Thạch Trầm đã dần lắng dịu, song sắc mặt chàng lại càng khó coi hơn. Đối với Quách Ngọc Hà, chàng bội phục lẫn khiếp sợ, chẳng thể nào ngờ nổi một người đã làm điều tác tệ lại còn có thể thản nhiên với lý lẽ vững vàng trách ngược lại kẻ khác.


Đối với Long Phi, chàng cảm thấy tội nghiệp lẫn hổ thẹn, chỉ thấy Long Phi cúi đầu một hồi, bỗng sải bước đi về phía chàng. Đến gần, đưa tay vỗ lên vai chàng, trầm giọng nói:


- Đại ca thật có lỗi với tam đệ.


Thạch Trầm thót người, ấp úng:


- Đại ca ... làm gì có lỗi với tiểu đệ ...


Long Phi thở dài:


- Vừa rồi đại ca đã trách lầm tam đệ.


Thạch Trầm cúi mặt:


- Tiểu đệ ... đâu có ...


Dẫu sao chàng cũng không bằng được Quách Ngọc Hà, chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, chẳng làm sao nói tiếp được nữa.


Long Phi lại thở dài:


- Tuy đại ca ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng quả có nghi ngờ tam đệ. Ôi, đại ca thật đáng chết, lại đi nghi ngờ tam đệ.


Thạch Trầm ngơ ngẩn, nghe máu nóng trong lòng trào sôi, đối diện với một nam nhân đại trượng phu nhiệt thành, chính trực và lòng dạ trong sáng như vậy, chàng cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ và bỉ ổi, ấp úng nói:


- Đại ca ... tiểu đệ thật ...


Hai tiếng "có lỗi" chưa kịp thốt ra, Quách Ngọc Hà bỗng lướt tới lớn tiếng nói:


- Giữa huynh đệ với nhau có sự hiểu lầm, chỉ cần thông cảm cởi mở là xong, cần gì phải nói nhiều ?


- Đúng rồi, đúng rồi, Long mỗ không nói nữa.


Long Phi vừa nói vừa bóp vai Thạch Trầm, bỗng lại sửng sốt kêu lên:


- Gì thế này ?


Y chằm chặp nhìn vào tảng đá sau lưng Thạch Trầm, rồi đứng thừ ra. Thạch Trầm giật nẩy mình vội quay phắt lại, những thấy trên tảng đá có khắc hình một nữ đạo sĩ, tóc búi cao đứng nghiêm trang, cánh tay trái buông xuống, hai ngón tay trỏ và giữa hơi nghếch lên, tay phải giơ chếch, trường kiếm trong tay hơi chĩa mũi xuống, bức hình rất sinh động, dưới màn đêm trông hệt như người sống.


Cạnh bức hình có vài hàng chữ, định thần nhìn kỹ, viết rằng:


- "Long Bố Thi, công lực của ông lại tịnh tiến nữa rồi. Thế nhưng, ông phá được chiêu này của tôi chăng ? Nếu được thì tiến tới, còn không hãy quay về." Long Phi xem thật kỹ hồi lâu, bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói:


- Chiêu này Long mỗ còn phá được, huống hồ sư phụ.


Thạch Trầm thoáng cau mày:


- Giọng điệu huênh hoang thế này, nhưng thoạt nhìn thì hết sức tầm thường, chả lẽ bên trong lại có sự ảo diệu gì hay sao ?


Vương Tố Tố vẫn đăm mắt nhìn, chậm rãi nói:


- Chiêu này tuy trông rất tầm thường, nhưng bên trong hẳn chứa đựng rất nhiều sự lợi hại, có điều chúng ta chưa nhận thấy được đó thôi.


Quách Ngọc Hà gật đầu:


- Đúng vậy, hễ chiêu thức trông càng bình phàm thì kỳ thực càng lợi hại.


Đoạn nghiêng đầu cười nói tiếp:


- Mọi người đã xem tự nãy giờ, có nhận thấy điểm nào đặc dị chăng ?


Long Phi lại đưa mắt nhìn bức hình, đoạn nói:


- Cầm kiếm thủ thế thì chân phải đứng theo phương vị, nhưng hai chân của nữ đạo sĩ này lại chụm vào nhau, hai đùi dạng ra, vậy thì là bộ pháp gì ?


Quách Ngọc Hà tiếp lời:


- Không sai, đó chính là một đặc điểm dị.


Long Phi lại nói:


- Và cánh tay trái khép sát vào người, chỉ có hai ngón trỏ và giữa nghếch lên, vậy cũng đâu phải là phương pháp bấm kiếm quyết.


Quách Ngọc Hà gật đầu:


- Không sai !


Long Phi rướn ngực ra chiều đắc ý, lập tức tiếp lời:


- Nàng ta mình mặc đạo trang mà dường như chân lại mang giày đàn ông, điều này cũng rất kỳ khôi.


Quách Ngọc Hà cười nhẹ:


- Lối ăn mặc không liên quan đến kiếm pháp, đâu thể kể được là ...


Long Phi lại nghiêm chỉnh:


- Sao lại không kể được là điểm đặc dị ? Ăn mặc không nghiêm chỉnh thì lòng dạ bất chính, kiếm pháp cũng bất chính, mà kiếm pháp không đường hoàng thì làm sao công địch thủ thắng được ?


Quách Ngọc Hà cười:


- Thôi được, kể như ...


Long Phi cướp lời:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Mắt cười

Mắt cười

Người ta nói nghệ sĩ sống không vì vật chất, mà vì tâm hồn. Đối với họ, cầm mớ

28-06-2016
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Bản năng đàn bà

Bản năng đàn bà

Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau ôm chặt đứa nhỏ bây

28-06-2016
Trân quý từng lời nói

Trân quý từng lời nói

Hãy trân quý từng lời nói của mình, bởi vì tổn thương từ lời nói có thể sẽ vĩnh

24-06-2016
Vũ cầu

Vũ cầu

Chị chui ra khỏi bụng mẹ trước em chỉ 5 phút. Nhưng chị đã hưởng hết vẻ đẹp

29-06-2016
Ai giàu hơn ai?

Ai giàu hơn ai?

"Tại sao nhà vua lại là người nghèo nhất, trong khi ông ta vừa có quyền lực lại vừa

30-06-2016
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016