Thạch Trầm đưa tay lau mồ hôi trán, thì ra vừa rồi vì quá quan tâm lo lắng nên chàng đã bất giác toát mồ hôi lạnh.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, đoạn cười nói:
- Còn bốn chiêu nữa thì sao ?
Vương Tố Tố chậm rãi nói:
- Chiêu này còn có thể biến thành chiêu "Soái phân loạn ma" trong Tam Phân Thần Kiếm của phái Thiên Sơn, chiêu "Ngọc trượng phân ba" trong Bảo Ngọc Kiếm Pháp của phái Côn Lôn, chiêu "Lập chuyển âm dương" trong Phục Ma Thần Kiếm của pháp Thiếu Lâm, và chiêu "Đào lý tranh xuân" trong Tam Hoa Kiếm do Tam Hoa Kiếm Khách đã để lại khi ...
Vẻ mặt nàng tuy đã bình phục, song ánh mắt vẫn đượm vẻ đau khổ, như thể rất không muốn nói ra những lời ấy, nhưng lại bắt buộc phải nói.
Long Phi buông tiếng thở dài:
- Tứ muội, thật không ngờ võ học của tứ muội lại uyên bác như vậy, có lẽ trước khi đầu nhập Thần Long Môn đã học được rất nhiều võ công rồi.
Vương Tố Tố biến sắc mặt, ấp úng:
- Đâu ... Đâu có ...
Long Phi khẽ chau mày:
- Không có ? Đại ca không tin, nếu không có thì tại sao đại ca không nhận ra được những sự biến hóa ấy ?
Đoạn ánh mặt dọ hỏi nhìn Quách Ngọc Hà nói tiếp:
- Hà muội có nhận ra không ?
Quách Ngọc Hà mỉm cười lắc đầu:
- Tiểu muội cũng không nhận ra, chỉ biết có thể biến thành "Bình sa lạc nhạn" trong Cửu Cung Liên Hoàn Kiếm của phái Võ Đang, chiêu "Lập chuyển âm dương" trong Phục Ma Kiếm Pháp của phái Thiếu Lâm, còn ba chiêu biến hóa kia thì tiểu muội không nhận ...
***** mất trang ****** nhau như anh em ruột thịt, nhưng tứ muội như thế này thì bắt buột phải ...
Vương Tố Tố bỗng cướp lời:
- Nhưng nếu từ nay hai ta luôn được kề cận bên nhau, vậy chẳng phải cũng như nhau sao ?
Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm bỗng tái mặt giật thót người, Thạch Trầm loạng choạng lùi sau một bước.
Long Phi chau mày trầm giọng hỏi:
- Tứ muội nói gì vậy ?
Vương Tố Tố cười nhẹ:
- Đâu có gì, tiểu muội chẳng qua chỉ vô ý ...
Quách Ngọc Hà cười giả lả:
- Tứ muội đâu có nói gì.
Đủng đỉnh đi đến cạnh Vương Tố Tố, song Vương Tố Tố lại lùi sau hai bước.
Long Phi hết sức ngạc nhiên:
- Hai người làm cái gì vậy ?
Quách Ngọc Hà bỗng cười nhẹ:
- Xem đó, tiểu muội thật hồ đồ, việc nghiêm chỉnh không lo lại ở đây nói chuyện tầm phào. Thân thế lai lịch của tứ muội, sư phụ còn không hỏi đến mà cũng rất là yên tâm, chúng ta có gì mà phải bận tâm, Thần Long Môn cũng đâu có cấm người mang nghệ đầu sư, dẫu tứ muội trước kia đã có học võ công cũng nào có hề gì ?
Long Phi trợn mắt:
- Ngu ca cũng đâu có nói là có hề gì, nhưng ...
Quách Ngọc Hà chau mày:
- Đại ca còn nói gì nữa, nếu tứ muội thân thế bất chính, bằng vào thân phận của Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu lẽ nào lại đưa tứ muội giới thiệu với sư phụ kia chứ ?
- Nhưng ...
- Nhưng gì nữa, đi tìm sư phụ mau !
Quách Ngọc Hà nói xong, nắm lấy tay Vương Tố Tố vòng qua tảng đá, sải bước đi tới.
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, lòng rối như tơ vò, giờ đây chàng đã biết cuộc đối thoại vừa rồi giữa chàng với Quách Ngọc Hà khi nãy đã bị Vương Tố Tố nghe được, trông theo bóng dáng sau lưng Vương Tố Tố, chàng nghe lòng trĩu nặng như bị tảng đá ngàn cân đè lên.
Chỉ Long Phi lòng khoáng đãng, tính lỗi lạc, chẳng chút nhận thấy có điều lắt léo xấu xa giữa họ, y đứng thừ ra một hồi đoạn quay sang Thạch Trầm hỏi:
- Tam đệ, thật ra là việc gì thế này ?
Thạch Trầm cúi mặt:
- Tiểu đệ cũng không biết.
Chàng thật không còn đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt vị đại sư huynh chính trực hào sảng này.
Long Phi ngơ ngẩn một hồi, bỗng cười nói:
- Việc giữa đàn bà con gái thật mình chẳng thể nào hiểu nổi. Thôi, mặc kệ họ !
Đoạn ngửa cổ cười vang, nói tiếp:
- Thú thật với tam đệ, thà là độc thân còn sung sướng hơn, dính dáng đến đàn bà nhất định là rắc rối.
Thạch Trầm nghe tiếng cười hào sảng kia, lòng vừa kính phục, lại cảm thấy hổ thẹn. Chàng rất hiểu cá tính của vị đại sư huynh này, biết nỗi nghi ngờ khi nãy giờ đã tiêu tan theo những tiếng cười to kia, tuy chàng cảm thấy yên tâm, song niềm hổ thẹn lại càng tăng cao.
Quách Ngọc Hà nắm tay Vương Tố Tố băng qua tảng đá, bỗng chững bước kéo Vương Tố Tố vào chỗ khuất.
Vương Tố Tố kinh ngạc hỏi:
- Đại tẩu làm gì vậy ?
Quách Ngọc Hà cười khẩy:
- Ngươi tưởng ta không biết những điều ám muội của ngươi ?
- Đại tẩu nói gì ? Tiểu muội không hiểu.
Nàng tuy cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, bởi chẳng rõ vì sao, ở trước mặt vị "đại tẩu" này, nàng luôn cảm thấy có phần e sợ, như hồi bé đối với ca ca nàng vậy.
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt:
- Sau khi xuống núi, chờ họ ngủ xong, ta có điều cần nói với ngươi.
- Cũng được.
Vương Tố Tố chợt thấy Long Phi và Thạch Trầm lao nhanh tới.
Long Phi ngạc nhiên hỏi:
- Hai người ở đây làm gì vậy ?
Quách Ngọc Hà cười:
- Chả lẽ chị em chúng tôi nói chuyện riêng cũng không được hay sao ?
Vừa dứt tiếng, bỗng Long Phi lại sửng sốt kêu lên:
- Ồ, trên đây cũng có chữ nữa nè ! Tam đệ hãy lại xem.
Những thấy viết rằng:
- "Long Bố Thi, nếu ông chỉ nhận ra được bảy thế biến hóa của chiêu này, hãy quay về thì hơn." Long Phi sững sờ buột miệng:
- Thì ra sự biến hóa của chiêu này không chỉ có bảy thế.
Thạch Trầm phóng đến, chau mày chăm chăm nhìn vào chữ viết trên đá, chậm rãi nói:
- Nhạn lạc bình sa, Lập chuyển âm dương, Ngọc trượng phân ba ... bảy thế mà tứ muội đã nói quả nhiên đều có viết ra ở đây.
Long Phi thở hắt ra:
- Ta không tin một chiêu đơn giản vậy mà ngoài bảy thế biến hóa lại còn có hơn thế nữa.
Y chợt thấy cạnh đó còn có những chữ viết khác nữa, nhưng rất nông và rối loạn, không thật chú ý thì khó thể phát hiện.
Quách Ngọc Hà kinh ngạc:
- Đây phải chăng là bút tích của sư phụ ?
Vương Tố Tố khẽ nói:
- Không sai !
Bốn người cùng chú mắt nhìn, chỉ thấy viết rằng:
- "Với kiếm làm chủ, với chân phụ trợ, kiếm thuật huyền môn, cước pháp dị bang, muốn phá chiêu này là phải khác thường." Hàng chữ này tương đối to và sâu hơn, còn một hàng chữ khác rất rối loạn khó đọc.
- "Sự ảo diệu của chiêu này hoàn toàn nằm ở cánh tay trái nép sát vào người cùng với đôi giày kỳ lạ mang dưới chân, bà tưởng tôi không nhận ra được ư ? Ha ha, ha ha ..." - Ha ha, ha ha ... thấy chưa, sự ảo diệu của chiêu này hoàn toàn nằm ở đôi giày kỳ lạ kia, vậy mà Hà muội lại bảo sự ăn mặc không liên quan đến võ công kiếm pháp.
Long Phi vuốt râu cười vang, ra chiều hết sức đắc ý.
Song Thạch Trầm lại chau chặt mày lẩm bẩm:
- Muốn phá chiêu này là phải khác thường ... Hai từ "khác thường" này giải thích gì đây ?
Quách Ngọc Hà liếc nhanh về phía Long Phi, lại quay sang Thạch Trầm nói:
- Những sự huyền diệu về mặt võ công thế này, dẫu chúng ta suy nghĩ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã hiểu ra.
Long Phi thoáng ngẩn người:
- Nhưng ta ...
Quách Ngọc Hà ngắt lời:
- Đành rằng đại ca đã nói đúng, nhưng có biết sự ảo diệu của nó như thế nào chăng ?
Chương trước | Chương sau