Quách Ngọc Hà mỉm cười:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu dấu chân này không có chỗ linh dị thì chúng ta chờ ở đây làm gì ?
Long Phi ngớ ra hồi lâu mới nói:
- Thì ra ... thì ra nàng đã cố tình dối gạt ta ...
Ánh mắt y thờ thẫn nhìn về phía trái, chậm rãi nói từng tiếng một:
- Ta biết nàng thông minh hơn ta, trước đây ta cũng thừa nhận, vậy ...
Bỗng cúi gầm mặt nói tiếp:
- Tại sao nàng còn bỡn cợt ta nữa chứ ?
Quách Ngọc Hà thoáng biến sắc mặt, song lập tức lại cười nói:
- Tiểu muội đâu có bỡn cợt Phi ca, sao Phi ca lại đâm ra đa nghi vậy ? Tiểu muội ... chẳng qua thấy mọi người tinh thần đang căng thẳng nên mới nói đùa cho nhẹ nhõm bớt vậy thôi.
Long Phi chau chặt mày, vụt ngẩng lên, chòng chọc nhìn Quách Ngọc Hà, ánh mắt chứa chan yêu lẫn hận, mâu thuẫn đến độ không tự chủ được.
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, nhẹ đưa tay kéo Long Phi sang bên, khẽ nói:
- Trong lòng Phi ca hãy còn giận tiểu muội vì rằng tiểu muội muốn nói đùa thì cũng không nên nhắm vào Phi ca, đúng không nào ?
Long Phi im lặng một hồi, lại buông tiếng thở dài cúi đầu xuống.
Quách Ngọc Hà nhoẻn cười, khẽ nói tiếp:
- Nhưng tiểu muội không như vậy thì biết làm sao hơn ? Phi ca là người thân cận nhất của tiểu muội, tiểu muội nghĩ trên cõi đời này chỉ có Phi ca là hiểu và lượng thứ cho tiểu muội, nào ngờ ...
Nụ cười trên môi nàng tắt dần, giọng nói dần nghẹn ngào, như thể hết sức tủi thân.
Long Phi ngẩng lên, đưa bàn tay to bè ra nắm lấy bàn tay thon thả của Quách Ngọc Hà, lúc này vẻ oán trách trên mặt y đã tiêu tan, thay vào đó là vẻ áy náy thấp giọng nói:
- Ta ... đã trách lầm nàng ... nàng đừng giận ta ...
Thạch Trầm đứng xa bàng quan, lòng không khỏi nực cười thầm nhủ:
- Đại tẩu quả là thông mình, nhưng đại ca ... thì lại thật thà quá mức.
Đoạn hắng giọng rồi nói:
- Đại tẩu nói đúng, chúng ta ở đây cũng vô ích, nhưng biết phải làm sao bây giờ ?
Vương Tố Tố ánh mắt chợt rực lên:
- Chúng ta ... chi bằng đi về thì hơn.
Nàng nói xong câu ấy một cách hết sức khó nhọc.
Quách Ngọc Hà phì cười:
- Sao tứ muội lại nôn nóng thế, chả lẽ ...
Bỗng im bặt bỏ dở câu nói, Vương Tố Tố mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, Long Phi bật cười, dường như định nói gì đó, song lại nghe Quách Ngọc Hà nghiêm chỉnh nói:
- Kỳ thực đại tẩu dễ thường không muốn đi về, song chúng ta vất vả lắm mới tìm được manh mối có liên quan đến sư phụ, lẽ nào lại bỏ qua dễ dàng vậy được ?
Nàng lướt nhìn qua mặt mọi người, đoạn chậm rãi nói tiếp:
- Dấu chân này thật ra có ý nghĩa gì. Ẩn chứa điều bí mật gì ? Mặc dù hiện giờ Quách Ngọc Hà này chưa biết, nhưng dám khẳng định hướng chỉ của mũi chân chính là hướng đi của sư phụ.
Long Phi không dằn được nói:
- Nhưng Hà muội ...
Quách Ngọc Hà xua tay ngắt lời:
- Phi ca đừng hỏi nguyên nhân vì sao tiểu muội lại khẳng định như vậy, đó chẳng qua chỉ là linh cảm mà thôi. Song linh cảm của tiểu muội luôn rất chính xác, Phi ca tin chăng ?
Thạch Trầm nói:
- Vậy chúng ta hãy thử xem.
Long Phi gật đầu:
- Đúng rồi.
Quách Ngọc Hà lại nhoẻn miệng cười, Long Phi đã sải bước đi về phía con đường núi bên trái.
Mạn bắc Hoa Sơn vốn đã hoang vu, con đường núi này lại càng hiểm trở khó đi, nếu họ không có khinh công cao cường thì đừng hòng tiến được nửa bước.
Vương Tố Tố mày liễu khẽ chau, bước đi khó nhọc. Thạch Trầm ngước mặt nhìn trời, ánh sao lấp lánh trên cao, vậy mà y vẫn trầm giọng than:
- Phải chi có hỏa tập thì hay biết mấy !
Quách Ngọc Hà ngoái lại cười:
- Lẽ ra chúng ta cũng phải mang theo một số vật dụng mà người trong giới giang hồ cần có, nếu chẳng phải đại ca nóng lòng thì đại tẩu đã mang theo rồi.
Long Phi đằng hắng vài tiếng. Thạch Trầm nói:
- Nhưng bằng vào nhãn lực của chúng ta không có hỏa tập cũng chẳng hề gì.
Bỗng thấy Vương Tố Tố chao người, vội đưa tay ra đỡ, song Vương Tố Tố đã lao tới phía trước.
Họ lặng lẽ vội vã tiến bước, Vương Tố Tố thầm cắn răng, đề khí đi như bay, vượt qua mặt Long Phi.
Quách Ngọc Hà cười nhẹ nói:
- Tứ muội rõ là hiếu cường, Phi ca xem ...
Chưa kịp dứt lời, bỗng lại nghe Vương Tố Tố bật lên một tiếng sửng sốt. Tiếp theo, Long Phi, Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà cũng đồng thời kêu lên sửng sốt ...
Thì ra trên con đường núi phía trước cách Vương Tố Tố chừng hai mươi trượng sáng rực ánh lửa. Vương Tố Tố trong cơn sửng sốt đã chững bước dừng lại.
Trong vùng hoang vắng thế này vì sao lại có lửa cháy ?
Bốn người vô cùng thắc mắc, qua ánh lửa, chỉ thấy một dãy núi chắn ngay trước mặt, vách núi trơn trượt, bên trên tối mịt không sao thấy được độ cao.
Hồi lâu, Vương Tố Tố khẽ buông tiếng thở dài, chậm rãi đi về phía ánh lửa.
Long Phi, Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà bất giác cũng cất bước theo sau, đoạn đường tuy ngắn ngủi, song dường như họ đi rất lâu mới đến nơi, thì ra là bốn bó đuốc bằng cành cây tùng.
Thạch Trầm buột miệng:
- Đuốc ! Thì ra là đuốc !
Vừa rồi y mới nói "phải chi có hỏa tập thì hay biết mấy", giờ đây quả nhiên đã có đuốc xuất hiện.
Long Phi và Quách Ngọc Hà đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có vẻ kinh khiếp.
Long Phi ra chiều hoang mang nói:
- Chả lẽ ... chả lẽ hành động của chúng ta đã bị người theo dõi trong bóng tối ?
Quách Ngọc Hà ngẫm nghĩ một hồi, đoạn chậm rãi nói:
- Lạ thật, ai có bản lĩnh ngầm theo dõi chúng ta mà không bị phát giác, nhưng với mục đích là bạn hay thù ? Nếu là bạn thì quá tốt, còn như là thù thì ...
Nàng bỗng im bặt, đôi ngươi đảo tròn, rồi thì đứng thừ ra.
Nàng chằm chặp nhìn vào vách núi, thì nàng bỗng phát hiện trên ấy có một hàng chữ kinh người.
Mọi người hướng mắt nhìn theo, không khỏi rúng động cõi lòng, chỉ thấy trên vách núi có dòng chữ là:
- Long Bố Thi, ông đã đến rồi ư ? Ở độ cao mười trượng trên vách núi có dòng chữ mà ông rất muốn được xem, ông có dám lên chăng ?
Giọng điệu thách thức, nét chữ rắn rỏi. Người nào dám khiêu khích Bất Tử Thần Long danh chấn thiên hạ ? Ai có nội lực để lại dòng chữ trên vách núi cứng rắn thế này ?
Long Phi tức giận:
- Ai ? Ai vậy ?
Sấn tới trước vách núi, chỉ thấy chữ này cũng sâu vào đá năm phân, dù khắc bằng đao kiếm thì nội lực cũng vô cùng khủng khiếp.
Nhưng ánh mắt của Quách Ngọc Hà lại nhìn vào nơi khác, đó là nơi sạch sẽ nhất trên vách núi, nàng thừ ra một hồi, khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Ngũ đệ quả nhiên đã nói đúng, sư phụ ... chưa chết thật !
Giọng nói nàng có vẻ thất vọng hơn là vui mừng, sự thất vọng của nàng là gì ?
Ganh tỵ tài trí của Nam Cung Bình hay vì lý do nào khác ? Bất luận sự thất vọng của nàng là vì lý do gì thì trong lúc này cũng chẳng ai lưu ý đến.
Long Phi nhướng mày, buột miệng nói:
- Nhận xét của ngũ đệ đã đúng, sư phụ quả là chưa chết ư ?
Giọng nói của y ngập vẻ vui mừng, Quách Ngọc Hà chầm chậm gật đầu:
- Đúng vậy !
Nàng đưa tay chỉ vào khoảng vách núi sạch sẽ nói tiếp:
- Sư phụ chưa chết, lão nhân gia ấy đến đây, trông thấy dòng chữ kia nên đã thi triển khinh công "Tùy Vân Phù" đi lên.
Long Phi chau mày:
- Nhưng ...
Quách Ngọc Hà ngắt lời:
- Dòng chữ này đã nhắm vào sư phụ, tất nhiên đối phương đã tính toán chuẩn xác sư phụ ắt hẳn đến đâu, và qua nhận xét, người lên núi quyết không phải sử dụng môn công phu "Bích Hổ Du Tường" bởi môn công phu này là lưng dựa vào vách mà lên, nhưng ở đây có dấu bàn tay, chứng tỏ người ấy đã đối mặt với vách mà trèo lên. Mọi người đều biết, khắp thiên hạ chỉ có môn "Tùy Vân Phù" là tuyệt kỷ khinh công đối mặt với vách mà lên của Thần Long Môn, vậy thì người lên núi ngoài sư phụ ra thì còn ai nữa ?
Long Phi mừng rỡ hét lớn:
- Sư phụ chưa chết ... lão nhân gia ấy chưa chết ...
Chương trước | Chương sau