Hai đồng tử áo gấm cùng cuốn rèm kiệu lên, một văn sĩ trung niên vóc người mảnh khảnh, mày thanh mục tú chậm rãi bước xuống.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhóm Nam Cung Bình đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên gian hùng đã làm điêu đứng võ lâm Trung Nguyên lại còn trẻ đến thế, và dáng vẻ cũng chẳng giống một nhân vật lừng lẫy giang hồ.
Soái Thiên Phàm đứng trước cửa sảnh dõng dạc nói:
- Bổn tọa nghe nói linh cữu của Long đại hiệp đã được đưa về đây, định cúng tế trước rồi hẳn bàn đến việc chính, môn hạ Chỉ Giao ý như thế nào ?
Long Phi ngồi ngay ngắn trầm giọng:
- Gia tiên sư không hề quen biết với tiên sinh, không dám bái lĩnh.
Soái Thiên Phàm nghiêm mặt:
- Các hạ nói sai rồi. Bất Tử Thần Long uy chấn thiên hạ, ai chẳng khâm ngưỡng, bổn tọa cũng đâu ngoại lệ.
Đoạn quay sang hai đồng tử áo gấm nói:
- Hãy mau mang tế phẩm vào bày ra !
Hai đồng tử áo gấm khom mình vâng mạng, từ sau chiếc kiệu lăn lấy ra nhang nến và hoa quả tươi, cung kính đi vào đại sảnh.
Long Phi trừng mắt, vừa định quát ngăn, Nam Cung Bình đã thấp giọng nói:
- Y đã thủ lễ thì ta cũng nên độ lượng một chút, đừng để người ngoài bảo Chỉ Giao sơn trang hẹp hòi nhỏ mọn.
Trong khi ấy thì hai gã đồng tử đã đi đến trước bàn, bày mọi vật lên, thắp nhanh nến rồi khom mình lui ra.
Soái Thiên Phàm khoát tay ra lệnh tám đồng tử áo gấm trổi nhạc tang lên, sau đó suất lĩnh những người đi theo đứng trước sảnh đường, chắp tay xá ba xá.
Long Phi bốn người đành phải đứng lên đáp lễ.
Soái Thiên Phàm hành lễ xong, lại khoát tay trầm giọng nói:
- Bày chỗ ngồi !
Mười sáu người trong số nhóm đại hán áo đen liền tiến ra, bưng theo bàn ghế, trong thoáng chốc đã bày xong tám bộ chỗ ngồi.
Soái Thiên Phàm chờ bày xong chỗ ngồi, khoát tay ra lệnh đẩy chiếc kiệu lăn ra.
Nhâm Phong Bình dẫn một bọn tay chân khom mình đồng thanh nói:
- Xin mời tiên sinh thượng tọa !
Soái Thiên Phàm không hề đáp lễ, ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế chính giữa, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu.
Nhâm Phong Bình lại dõng dạc nói:
- Xin mời đại diện của bảy đại môn phái thượng tọa !
Vừa dứt tiếng liền thấy từ trong đám đông chậm bước tiến ra một vị lão tăng, bốn đạo sĩ và hai lão nhân, tuần tự ngồi vào bảy chiếc ghế khác.
Nhóm Nam Cung Bình tuy không biết những người ấy có phải chưởng môn nhân bảy đại môn phái hay không, song thấy người nào mắt cũng sáng quắc, bước chân trầm vững, thần định khí túc, hiển nhiên là nhân vật trọng yếu của bảy đại môn phái.
Bốn đại đệ tử của Chỉ Giao sơn trang cùng đưa mắt nhìn nhau, lòng đều thầm nhủ:
- "Phen này thì rất khó ứng phó." Nam Cung Bình cũng hết sức nôn nóng thầm nhủ:
- "Phụ thân và những người kia đâu, sao vẫn chưa thấy có mặt, chả lẽ đã xảy ra biến cố gì ư ?" Bỗng nghe Soái Thiên Phàm cao giọng nói:
- Bất Tử Thần Long đã chết, kể từ nay Chỉ Giao sơn trang sẽ phải xóa tên trong chốn võ lâm, các vị có ý kiến gì chăng ?
Những người của bảy đại môn phái liền cùng gật đầu nói:
- Đúng vậy ! Đúng vậy !
Soái Thiên Phàm cười đắc ý:
- Môn hạ Chỉ Giao có gì để nói chăng ?
Long Phi trợn mắt quát:
- Cho dù Chỉ Giao sơn trang bị tiêu tan thì Soái Thiên Phàm ngươi cũng đừng hòng độc bá võ lâm.
Đoạn quét mắt sắc lạnh nhìn những người của bảy đại môn phái, gằn giọng nói tiếp:
- Chả lẽ các vị đã quên hết chính nghĩa võ lâm rồi ư ?
Lão tăng nọ đáp:
- Thí chủ nói sai rồi, Chỉ Giao sơn trang xưng hùng trong chốn võ lâm đã lâu, hiện nay đã suy yếu, đúng lẽ là phải nhường cho người tài đức thay thế. Chúng tôi thừa lệnh của chưởng môn nhân, đến để đề cử Soái tiên sinh làm minh chủ võ lâm, mong các vị thí chủ hãy hiểu cho đại thế, chớ nên chấp mê bất ngộ !
Long Phi nghe nói giận tái mặt, bộ râu quai nón rung động, vỗ bàn thét lớn:
- Láo ! Ta xem bảy đại môn phái các người còn mặt mũi nào mà đứng chân trong chốn võ lâm nữa ! Môn hạ Chỉ Giao đâu, hiện thân ra giết giặc mau !
Lập tức tiếng la hét vang rền bốn phía, hơn trăm ngọn đèn sáng rực vạch màn đêm chiếu vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm buông tiếng cười khảy, ung dung cười nói:
- Mai phục tầm thường ấy bổn tọa đã biết trước rồi, chỉ cần một cái giơ tay là hơn trăm đệ tử của các hạ sẽ lập tức trở thành dã quỷ ngay !
Y vừa dứt lời bỗng nghe một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trong ánh đèn, liền thì có người cất giọng nói:
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ở đây đang có sẵn mấy mươi cô hồn dã quỷ, xem các hạ có thể biến hóa được bọn này nữa hay không ?
Nam Cung Bình liền nhận ra đó là giọng nói của "Cùng Hồn" Y Phong, thủ lĩnh của U Linh Quần Cái, liền hết sức mừng rỡ.
Soát Thiên Phàm cười khảy:
- Hay lắm ! Bổn tọa biết chắc chư vị cũng sẽ kéo đến !
Đoạn quay sang những người của bảy đại môn phái, khẽ gật đầu ra hiệu.
Lão tăng Thiếu Lâm liền chấp tay nói:
- Đệ tử của bảy đại môn phái đã vây chặt sơn trang này rồi, sẵn sàng chờ lệnh tiên sinh !
Nam Cung Bình kinh hãi nhủ thầm:
- Đệ tử của bảy đại môn phái ít ra cũng vài trăm người, nếu quả thật đã tập trung tại đây thì dù có U Linh Quần Cái giúp sức cũng khó thể giành được thắng lợi.
Xem ra cuộc huyết chiến không cân sức này khó thể tránh khỏi. Nam Cung Bình vừa toan tính, vừa nháy mắt ra hiệu với các vị sư huynh tỷ sẵn sàng chiến đấu.
Soái Thiên Phàm bỗng đanh giọng quát:
- Giết !
Một tăng bốn đạo và hai tục của bảy đại môn phái lập tức đứng lên, mỗi người từ trong lòng lấy ra tín hỏa kỳ hoa của bổn môn, nhất tề vung tay ném lên không trung.
"Vèo vèo ... !" Tiếng hỏa dược cháy vang lên, bảy chòm lửa màu sắc khác nhau vọt thẳng lên không rồi lùng bùng nổ tung, rực sáng cả bầu trời.
Nhóm Nam Cung Bình đứng phắt dậy, cùng phi thân ra ngoài sảnh, "choang choang", mỗi người đã tuốt khí giới cầm tay ...
Hằng trăm luồng ánh đèn chao động, tiếng nổ lốp bốp vang lên liên hồi trong bóng tối ...
Nhâm Phong Bình lập tức biến sắc mặt, vội phóng đến sau lưng Soái Thiên Phàm, thấp giọng nói:
- Ở đây có mai phục "Chư Cát Thần Nổ" !
Soái Thiên Phàm nhếch môi cười vừa lắc đầu thì bảy chòm lửa sáng trên không đã đồng loạt tắt ngóm.
Lão tăng Thiếu Lâm dõng dạc tuyên Phật hiệu rồi nói:
- Nhâm thí chủ yên tâm, "Chư Cát Thần Nổ" chẳng gì đáng kể cả, khi tín hỏa vừa tắt, sơn trang này sẽ tức khắc trở nên quỷ thành ngay !
Vừa dứt lời, bỗng thấy bảy luồng sáng đen bay tới nhanh như chớp "phập phập" liên hồi, cùng chia ra cắm trên bàn trước mặt người của bảy đại môn phái.
Nhâm Phong Bình đưa mắt nhìn, thì ra đó là bảy lưỡi trủy thủ (dao găm) bằng vàng đen, trên cán có khắc một cái đầu ma quỷ rất ghê rợn và sinh động.
Nhâm Phong Bình bất giác thất thanh kêu lên:
- Quỷ Đầu Ma Lệnh !
Người của bảy đại môn phái cùng đưa tay rút ngọn trủy thủ lên, chú mắt nhìn, lập tức tái mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, bỗng cùng quay sang Soái Thiên Phàm thi lễ nói:
- Tệ phái đã xảy ra biến cố lớn, xin tha cho không thể tham dự đại hội, tạm biệt !
Vừa dứt lời, chẳng chờ Soái Thiên Phàm lên tiếng, đã cùng thi triển khinh công tung vọt lên không, lại đồng thanh nói:
- Môn hạ Chỉ Giao, hẹn ngày gặp lại !
Tiếng nói vừa tan thì bảy bóng người đã biến mất trong bóng tối, khinh công thật là thần tốc.
Soái Thiên Phàm không ngờ sự thể lại chuyển biến đột ngột như vậy, vừa định thần lại thì người của bảy đại môn phái đã đi xa rồi, y tức tốc buông tiếng cười gằn, mặt bừng sát khí ...
Nhóm Nam Cung Bình tuy không hiểu nguyên thủy, song đâu chịu để lỡ mất cơ hội, lập tức đồng thanh quát:
- Các vị bằng hữu huynh đệ hãy mau động thủ !
Thốt nhiên, ngoài cửa trang vang lên một tràng quát lớn:
- Phong Trần Tam Hữu giá lâm !
Nam Cung Bình mừng rỡ song lập tức thắc mắc thầm nhủ:
- Lạ thật, phụ mẫu thân sao lại do người của Soái Thiên Phàm truyền tin nhỉ ?
Sát cơ trên mặt Soái Thiên Phàm lúc này đã tan biến, quay sang Nhâm Phong Bình nháy mắt ra hiệu, đoạn cao giọng nói:
- Hãy mau mời vào, bổn tọa kính chờ đã lâu !
Nhâm Phong Bình lập tức phi thân đi, chớp nhoáng đã biến mất vào trong đám đông, liền sau đó đã thấy vợ chồng Nam Cung Thường Thứ cùng với Lỗ Thiên Tiên sóng vai nhau đủng đỉnh đi vào quảng trường.
Soái Thiên Phàm đứng lên thi lễ và nói:
- Hiệp giá ba vị sao giờ mới đến, còn Tiêu Mộng Viễn đâu ?
Nam Cung Thường Thứ thoáng ôm quyền:
Chương trước