XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 55 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 33 - Quân gian thọ tội (Hết)

↓↓
Mặt trời đã nghiêng về tây, ánh nắng dịu ấm phủ khắp mặt hồ, quyến luyến bám trên những cành liễu xanh trải dài theo bờ hồ. Một bức tường vây loang lở nằm khuất dưới tán liễu rậm, bên trong là ba dãy nhà ngói, rau cải và hoa trồng xen kẽ nhau, trông rất thú vị, song lúc này im lìm không một tiếng động, như thể trang viện này đã lâu không có người cư trú.


Thốt nhiên, tiếng vó câu hối hả vang lên, chỉ thấy một con tuấn mã xoải vố lao tới nhanh như gió cuốn, khắp mình nó ướt đẫm mồ hôi, miệng sủi nước bọt, chứng tỏ đã trải qua một chặng đường rất dài.


Vừa đến cửa trang, bỗng con tuấn mã hí vang, bốn vó khuỵu xuống, ngã lăn ra đất, mũi thở hồng hộc, giẫy giụa một cái rồi nằm yên bất động.


Chàng thiếu niên cưỡi trên liền chỏi tay lên yên ngựa, tung mình vọt lên, không hề màng đến con ngựa đáng thương kia, phi thân lao thẳng đến cửa trang.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng thiếu niên ấy chính là Nam Cung Bình, khi hay tin song thân lâm nguy, chàng đã rong rủi suốt ba ngày trời mới về đến Liễu Âm Trang này.


Giờ chàng đã đứng trước cửa trang, vừa giơ tay lên, bỗng chàng lại đâm ra lưỡng lự ...


Bởi chàng hãy còn nuôi hy vọng nguồn tin kia không phải là sự thật.


Lưỡng lự một hồi sau cùng chàng cắn răng, cánh tay phải hạ xuống.


"Bình bình bình" !


Tiếng gõ cửa vừa dứt, liền nghe trong nhà vang lên một giọng trầm ấm quát hỏi:


- Ai đó ?


Giọng nói tuy thấp trầm, song Nam Cung Bình nghe như tiếng sấm vang rền, bởi đó chính là tiếng nói thân quen mà chàng đã không được nghe hơn một năm dài.


Chàng khích động lên tiếng nói:


- Phụ thân ! Bình nhi đây. Bình nhi đã về đây !


Nào ngờ trong nhà lại im lìm như không. Nam Cung Bình bàng hoàng, không nén được nỗi nôn nóng, liền thoáng vận kình vào tay, "bùng" một tiếng đánh bật hai cánh cửa, phóng bước vào trong, đưa mắt nhìn lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ thấy cha mẹ chàng đang ngồi xếp bằng, sóng vai trên một bộ phản gỗ, hai đôi mắt đầy vẻ khích động đang chằm chặp nhìn vào mình, xem tình hình hẳn không xấu như nguồn tin chàng đã nhận được.


Nam Cung Bình định thần, tiến nhanh mấy bước, quỳ sụp xuống đất vái lạy và nói:


- Hài nhi bất hiếu khấu kiến phụ mẫu thân !


Vẻ khích động trong mắt Nam Cung Thường Thứ bỗng lịm tắt, lạnh lùng nhìn Nam Cung Bình chậm rãi nói:


- Bình nhi đã trở về từ Chư Thần điện phải không ?


Nam Cung Bình gật đầu:


- Thưa vâng, nhưng ...


Nam Cung Thường Thứ ngắt lời:


- Chư Thần điện chủ đã cho con về ư ?


Nam Cung Bình lắc đầu:


- Không phải ...


Nam Cung Thường Thứ tức giận:


- Hay cho tên súc sanh không giữ lời hứa, ngươi đã quên gia huấn của Nam Cung thế gia rồi hả ?


Nam Cung Bình chẳng hiểu vì sao mà cha già nổi giận, liền kinh hãi cúi đầu nói:


- Sự giáo huấn của gia đình là tín nghĩa làm đầu, hài nhi đâu dám quên ?


Nam Cung Thường Thứ gắt giọng:


- Vậy thì tại sao ngươi lại rời bỏ Chư Thần điện trở về Trung Nguyên, phá hoại lời hứa mà gia đình ta đã mấy đời gìn giữ ?


Nam Cung Bình giờ mới hiểu ra nguyên nhân nổi giận của cha già, song vì trong một năm qua đã xảy ra quá nhiều sự cố, nhất thời chàng không biết phải bắt đầu kể từ đâu, không khỏi ấp úng mãi vẫn không sao giải thích được.


Nam Cung Thường Thứ thấy vậy càng thêm tức giận, hai mắt trợn trừng, vừa định quát mắng, bỗng Nam Cung phu nhân khẽ hắng giọng rồi nói:


- Đại ca đã làm cho con hoảng sợ thế kia, thư thả chờ con nói xong rồi hẳn giáo huấn cũng không muộn mà !


Nam Cung Thường Thứ ngoảnh sang nhìn vợ, đoạn cố nén giận nói:


- Con có gì muốn nói ?


Lúc này Nam Cung Bình đã sắp xếp lại tư tưởng, bèn thuật lại bắt đầu kể từ khi ra khơi với Phong Mạn Thiên, rồi lần lượt mọi sự đã xảy ra sau đó ...


Nam Cung Thường Thứ nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới buông tiếng thở dài nói:


- Bình nhi, phụ thân đã trách lầm con, thật không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi mà con đã trải qua nhiều biến cố như vậy. Ôi ! Sự đời như án mây trôi, biến đổi thật khôn lường ...


Nam Cung phu nhân cười nói:


- Bình nhi, hãy đến đây để mẹ xem thử !


Nam Cung Bình hệt như một chú cừu non bị lạc bỗng gặp lại mẹ hiền, liền đứng lên sà vào lòng mẫu thân, hai hàng nước mắt xúc động chảy dài trên má, lặng lẽ hưởng thụ sự ve vuốt của từ mẫu ...


Một hồi thật lâu ...


Nam Cung Bình sực nhớ đến lời báo của Vạn Đạt, lập tức rời khỏi vòng tay mẹ hiền, quay sang Nam Cung Thường Thứ quan tâm nói:


- Vạn đại ca đã nói với con là cha mẹ hiện đang nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo con thấy, chả lẽ Vạn đại ca đã đặt điều nói dối hay sao ?


Nam Cung Thường Thứ nghe nói liền tối sầm mặt, đưa mắt nhìn vợ, đoạn với giọng nặng nề chậm rãi nói:


- Không sai, phụ thân và mẫu thân quả thật tính mạng đang lâm nguy, tối đa ...


tối đa ...


Nam Cung Bình bàng hoàng:


- Sao ?


Nam Cung Thường Thứ cúi đầu thở dài:


- Phụ thân và mẫu thân tối đa cũng không sống được đến mai !


Nam Cung Bình lặng người, mặt trắng bệch lùi sau hai bước, thờ thẫn nhìn song thân thảng thốt nói:


- Không ! Không ! Cha mẹ chẳng đang khỏe mạnh là gì ? Đâu thể như vậy được !


Nam Cung Thường Thứ với ánh mắt bình tĩnh, đè nén niềm khích động của con trai, trầm giọng nói:


- Trông bề ngoài thì như chẳng có gì cả, song thật sự thì cha mẹ chẳng những đã bị trúng phải kịch độc mà còn bị nội thương nghiêm trọng, hiện chẳng qua là nhờ vào mấy mươi năm tu luyện gắng gượng giữ lại một hơi chân khí chưa tàn, để chờ gặp con lần sau cuối, rồi sáng mai ... Ôi ! Rạng sáng ngày mai thì ...


Nam Cung Bình thét to một tiếng, nhào tới quỳ xuống trước phản, vòng tay ôm gối mẫu thân gào lên:


- Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại như vậy ? Không, không thể như vậy được ...


Bỗng đứng phắt dậy hét lớn:


- Con không bao giờ tin đây là sự thật !


Nam Cung phu nhân thở dài đau xót:


- Đồ khùng, chả lẽ phụ thân con lại gạt con hay sao ?


Nam Cung Bình mắt trợn to:


- Vậy hãy cho con biết, người nào đã hạ độc thủ ?


Nam Cung Thường Thứ mắt ánh lên vẻ căm giận, trầm giọng:


- Chính là Soái Thiên Phàm, kẻ có mưu đồ độc bá võ lâm mà con mới vừa đề cập đến.


- Soái Thiên Phàm ?


Nam Cung Bình sửng sốt bật lùi hai bước, gào lên:


- Lại là hắn ! Lại là hắn ! Chúng ta có thâm thù đại hận gì với hắn mà hắn lại giở thủ đoạn tàn độc đến vậy chứ ?


Nam Cung Thường Thứ nghiến răng:


- Chẳng hiểu sao hắn lại dò ra được quá khứ của cha mẹ, đích thân đến đây yêu cầu tham gia vào tổ chức của hắn, tất nhiên là phụ thân từ chối, thế là hai bên đã nổ ra xung đột, nào ngờ tên ác tặc ấy ngay khi vào nhà thì đã ngầm hạ độc thủ, khi động thủ mới hay mình đã bị ám toán, khiến công lực bị giảm sút rất nhiều, sau cùng đã bị hắn đả thương ...


Nam Cung Bình mắt như phún lửa, máu nóng sục sôi, hai tay nắm chặt hét lớn:


- Ác tặc ! Nam Cung Bình này mà không vằm ngươi ra làm muôn mảnh, thề chẳng làm người ...


Chưa dứt lời, bỗng nghe một chuỗi cười sắc lạnh từ ngoài vọng vào ...


Nam Cung Bình quay phắt lại, trừng mắt nhìn, chỉ thấy một văn sĩ trung niên mặt trắng không râu, vóc người mảnh khảnh đủng đỉnh bước vào sân.


Vợ chồng Nam Cung Thường Thứ như dự đoán trước sự xuất hiện của người này, nên thần thái đều hết sức bình thản, song Nam Cung Bình khó dằn nén được niềm khích động trong lòng, liền quát lớn:


- Đứng lại !


Văn sĩ trung niên mỉm cười, y liền chững bước.


Nam Cung Bình tiến tới vài bước, đứng chắn trước cửa quát:


- Ngươi là ai ? Đến đây làm gì ?


Văn sĩ trung niên ôm quyền cười nói:


- Tại hạ Tiêu Mộng Viễn, đến đây bái kiến công tử và đưa lệnh tôn và lệnh đường về đến cực lạc !


Nam Cung Bình tức giận:


- Thất phu, ngươi là bè đảng chó má của Soái Thiên Phàm hả ?


Tiêu Mộng Viễn nghiêm mặt:


- Không dám, Soái tiên sinh với kẻ này như là tay phải tay trái !


Nam Cung Bình giận dữ quát:


- Cẩu tặc đến vừa đúng lúc, ta lấy mạng ngươi trước rồi tìm Soái Thiên Phàm sau !


Lập tức tay phải vung lên, "choang" một tiếng lảnh lói, ánh sáng chói ngời, Diệp Thượng Thu Lộ đã ra khỏi vỏ, trỏ vào Tiêu Mộng Viễn quát:

Chương trước

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Tình trôi

Tình trôi

Cô bước thật nhanh về phía anh, dang hai cánh tay mảnh dẻ ôm siết lấy cổ anh. Cô nghe

25-06-2016
Cốc chanh muối

Cốc chanh muối

Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat

30-06-2016
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Con yêu bố nhiều lắm

Con yêu bố nhiều lắm

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ

01-07-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016