Nam Cung Thường Thứ cười chua xót:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thôi cũng được, cha thật không thể nào nhìn thấy một đứa con vô tích sự như vậy, đành đi trước mẫu thân ngươi một bước vậy !
Nam Cung Bình khóc thét lên quỳ sụp xuống đất rống lên:
- Không ! Không ! Cha không được làm vậy ...
Nam Cung Thường Thứ trầm giọng:
- Vậy thì hãy vâng lời phụ thân, giết ngay tên họ Tiêu kia đi, sau đó triệu tập toàn thể võ lâm, diệt trừ tên ác tặc Soái Thiên Phàm.
Nam Cung Bình bỗng kiên quyết:
- Được ! Con xin vâng lời cha, thề quyết báo mối thù này !
Liền đứng bật dậy, tung mình lên không xoay một vòng, chĩa kiếm lao thẳng vào Tiêu Mộng Viễn, gằn giọng quát:
- Cẩu tặc nạp mạng đây !
Tiêu Mộng Viễn thấy chàng quá ư hung hãn, bất giác kinh hoàng thất sắc, vội lướt người ra sau hơn trượng, buông tiếng cười gằn, vung tay ném chiếc ly thứ nhì ...
Ngay khi chiếc ly vừa thoát khỏi tay, thốt nhiên một bóng người từ ngoài phóng vào nhanh như chớp, đưa tay đón lấy chiếc ly ngọc, đồng thời trở tay vỗ ra, Tiêu Mộng Viễn lập tức cảm thấy bên hông đau nhói, toàn thân mềm nhũn, ngã bật ra bất động.
Nam Cung Bình mừng rỡ, vội trầm chân khí chững người lại, chân vừa chạm đất liền đưa mắt nhìn, bất giác sửng sốt kêu lên:
- Thì ra là lão nhân gia !
Người kia cũng chững người lại, thì ra chính là "Thần Hành Tiên Ảnh Đồng Quyền Thiết Chưởng" Lỗ Thiên Tiên, một trong Phong Trần Tam Hữu danh chấn giang hồ khi xưa.
Lỗ Thiên Tiên áy náy nhìn Nam Cung Bình nói:
- Ngu thúc đến muộn một bước để khiến hiền điệt phải một phen kinh hoảng !
Nam Cung Bình nghe nói, niềm xót xa liền bừng dậy, nghẹn ngào nói:
- Gia phụ và gia mẫu e rằng ...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời:
- Hiền điệt đừng lo, việc ấy ngu thúc xin bảo đảm ...
Ngay khi ấy bỗng lại có một bóng người phi thân vào, Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, thấy đó là một lão nhân mập lùn ăn vận theo lối lang y giang hồ.
Lão nhân mập lùn chẳng nói chẳng nói rằng, chỉ lạnh lùng gật đầu chào.
Lỗ Thiên Tiên quay sang Nam Cung Bình nói:
- Hiền điệt hãy mau đến bái kiến Thôi đại hiệp, vị này chính là "Đoạt Mệnh Lang Trung" Thôi Minh Ngôi danh lừng thiên hạ !
Nam Cung Bình từ lâu nghe nói "Đoạt Mệnh Lang Trung" Thôi Minh Ngôi y thuật thần thông, bèn mừng rỡ vội tiến lên cung kính thi lễ và nói:
- Vãn bối Nam Cung Bình bái kiến lão tiền bối.
Thôi Minh Ngôi khoát tay, lạnh lùng gật đầu đáp lại, vẫn ngậm miệng làm thinh.
Nam Cung Bình rất hiểu tính nết của các bậc kỳ nhân phong trần đa số đều vậy, bèn quay sang Lỗ Thiên Tiên nói:
- Sao thúc thúc đến đúng lúc vậy, nhưng ...
Lỗ Thiên Tiên xua tay ngắt lời:
- Việc dông dài lắm, hãy xem song thân hiền điệt trước rồi hẳn kể !
Cúi xuống xách Tiêu Mộng Viễn lên, cùng Thôi Minh Ngôi đi vào nhà.
Lúc này Nam Cung Thường Thứ đã hơi thở thoi thóp ngã nằm trên phản, Nam Cung Bình thấy vậy liền kinh hãi thất sắc, nước mắt lo âu lại chảy dài.
Lỗ Thiên Tiên bỏ Tiêu Mộng Viễn xuống, quay sang Thôi Minh Ngôi nghiêm nghị nói:
- Thôi huynh, xin hãy thi thố diệu thủ !
Thôi Minh Ngôi liền tiến tới thăm mạch cho Nam Cung Thường Thứ, đoạn lạnh lùng nói:
- Không hề gì !
Bèn từ trong lòng lấy ra một bọc vải, tìm ra một cái lọ nhỏ màu đen, mở nắp trút ra ba viên thuốc màu đen, chia nhau nhét vào miệng hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ rồi nói:
- Nửa giờ sau chất độc trong cơ thể hai người sẽ tiêu giải, sau đó chữa thương nữa là xong.
Nói xong lập tức bước sang bên ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Bình bán tín bán nghi, song lại không dám lên tiếng hỏi, đành nhìn Lỗ Thiên Tiên, vừa định mở miệng, Lỗ Thiên Tiên đã tranh trước thấp giọng nói:
- Hiền điệt hãy yên tâm, ngu thúc khi được tin báo của Vạn Đạt, biết song thân hiền điệt ngộ hại, phải tốn biết bao công sức mới mời được Thôi đại hiệp đến đây tương trợ, nếu không bận thu dọn mấy tên nhãi ranh ở ngoài trang thì đã sớm có mặt rồi ... Hiền điệt chẳng phải đã đến Chư Thần điện ư ? Sao lại trở về Trung Nguyên thế này ?
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, bèn lược thuật lại mọi sự diễn biến trong thời gian một năm qua.
Lỗ Thiên Tiên nghe xong, gật gù thở dài nói:
- Thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà lại xảy ra nhiều sự cố như vậy, chờ khi chữa lành xong thương thế cho song thân hiền điệt, chúng ta phải bàn kỹ biện pháp ...
Bỗng nghe hai vợ chồng Nam Cung Thường Thứ bật tiếng rên dài, rồi thì hồi tỉnh, mở bừng mắt, Nam Cung Bình mừng rỡ, vội nhào tới cất tiếng gọi:
- Cha ! Mẹ ...
Nam Cung Thường Thứ nhác thấy Lỗ Thiên Tiên, liền khoát tay ngăn cản Nam Cung Bình, nhìn Lỗ Thiên Tiên cười nói:
- Hiền đệ đã vất vả quá !
Lỗ Thiên Tiên cười:
- Đâu phải công lao của tiểu đệ !
Đoạn đưa tay chỉ Thôi Minh Ngôi nói tiếp:
- May nhờ công sức của Thôi huynh đây, đại ca và tam muội mới được phùng hưng hoa cát đấy !
Nam Cung Thường Thứ đưa mắt nhìn Thôi Minh Ngôi, chợt hiểu vội ôm quyền thi lễ nói:
- Ngu phu phụ có tài đức gì mà dám phiền đến quý thủ của Thôi đại hiệp ...
Thôi Minh Ngôi vội đứng lên xua tay nói:
- Khoan vội cảm tạ tại hạ, việc còn chưa xong kia mà ! Để tại hạ chữa thương cho Nam Cung huynh trước, rồi lát nữa Nam Cung huynh hãy chữa trị cho lệnh phu nhân !
Nam Cung Thường Thứ cảm tạ luôn miệng, Thôi Minh Ngôi lại từ trong bọc lấy ra một cái lọ trắng, trút một ít bột trắng lên hai lòng bàn tay, đoạn thò tay vào trong áo Nam Cung Thường Thứ chia ra xoa lên hai huyệt đạo Đan Điền và Mệnh Môn, vận tụ tam muội chân hỏa của bản thân làm tan thuốc bột dồn vào cơ thể Nam Cung Thường Thứ. Chừng sau một tuần trà, chỉ nghe Nam Cung Thường Thứ thở hắt ra một hơi dài, mồ hôi nóng ướt đẫm toàn thân.
Thôi Minh Ngôi rụt hai tay về, dặn Nam Cung Thường Thứ điều tức một hồi, sau đó trút thuốc bột vào hai lòng bàn tay ông, đoạn giải thích cách thức, Nam Cung Thường Thứ y lời làm theo, chữa thương cho vợ xong, hai người cùng bước xuống phản trịnh trọng tạ Ơn Thôi Minh Ngôi.
Thôi Minh Ngôi chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đoạn lại tự mình ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Lỗ Thiên Tiên giờ mới bái kiến vợ chồng Nam Cung Thường Thứ, đoạn hậm hực nói:
- Thật không ngờ tên Soái Thiên Phàm lại ác độc đến thế, chúng ta phải tìm cách diệt trừ hắn mới được.
Nam Cung Thường Thứ buông tiếng thở dài:
- Lẽ ra kể từ khi tiễn biệt Bình nhi, ngu huynh đã hoàn toàn nguội hùng tâm, cùng tam muội ẩn cư tại đây định sống yên ổn trong những ngày còn lại, ai ngờ tình thế nay bắt buộc phải tái xuất giang hồ để quyết một phen thắng bại với tên gian hùng kia !
Ngưng giây lát lại nói tiếp:
- Hiền đệ mới vừa từ chốn giang hồ đến đây, có biết gì về động tĩnh của Soái Thiên Phàm không ?
Lỗ Thiên Tiên trầm ngâm:
- Tiểu đệ chỉ biết hắn đã lợi dụng dược vật và thủ đoạn đê tiện lôi kéo được những người trong bảy đại môn phái, định sẽ tổ chức một đại hội bầu cử minh chủ võ lâm, còn về thời gian và địa điểm thì tiểu đệ không biết. Lúc đại ca giáp mặt với Soái Thiên Phàm, có nhận thấy được chút manh mối gì không ?
Nam Cung Thường Thứ lắc đầu, bỗng sực nhớ ra, đưa mắt nhìn Tiêu Mộng Viễn đang nằm cuộn tròn dưới đất, cười nói:
- Tên này tự xưng là cánh tay phải trái của Soái Thiên Phàm, sao ta không khai thác từ hắn !
Lỗ Thiên Tiên cũng cười nói:
- Tiểu đệ cũng có ý như đại ca.
Đoạn cúi xuống vỗ vào mạn sườn giải huyệt cho Tiêu Mộng Viễn, cười ha hả nói:
- Các hạ muốn sống hay muốn chết, xin hãy cho biết ?
Tiêu Mộng Viễn chỏi tay xuống đất đứng lên, ngầm thử vận chân lực, nào ngờ toàn thân rời rã, đầu gối bỗng nhũn ra, lại ngã ngồi xuống đất, hiểu ngay không còn hy vọng chống cự nữa, lòng vô cùng căm tức, song ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Muốn chết thì sao ? Muốn sống thì sao ?
Lỗ Thiên Tiên cười:
- Hãy tạm gác qua muốn chết ra sao, nếu các hạ muốn sống thì phải trả lời mấy câu hỏi để làm điều kiện trao đổi.
Tiêu Mộng Viễn cười khảy:
- Nếu muốn moi được một chữ từ miệng kẻ này, trừ phi các hạ đầu nhập dưới tướng Soái tiên sinh.
Lỗ Thiên Tiên lạnh lùng:
- Vậy là các hạ không muốn sống nữa, nhưng mà chết thì cũng chẳng thoải mái gì đâu !
Tiêu Mộng Viễn mỉm cười:
- Đã lọt vào tay người, kẻ này đâu dám ao ước xa vời !
Lỗ Thiên Tiên cười phá lên:
- Khá lắm, vậy thì xin mời các hạ nếm thử thủ pháp "Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt" xem sao !
Tiêu Mộng Viễn vừa nghe nói đến thủ pháp "Súc mạch phân tâm tỏa bách huyệt" liền tái mặt, hé miệng toan nói thì Lỗ Thiên Tiên đã vung hai tay liên hồi, y lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã nằm xuống đất.
Nam Cung phu nhân lừ mắt nhìn Lỗ Thiên Tiên và nói:
- Nhị ca đã quên lời thề năm xưa rồi ư ?
Chương trước