The Soda Pop
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 2 - Kim Long mật lệnh

↓↓

Công lực của lão tuy đa phần dồn vào hai tay, cước lực không mạnh lắm, song mục tiêu lại nhắm vào đại huyệt Thử Hề dưới rốn Nam Cung Bình.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nếu Nam Cung Bình lách tránh, hạ bàn sẽ bị hẩng, cỗ quan tài ắt hẳn đè xuống, còn như không né tránh thì làm sao chịu nổi ?


Trong cơn kinh hãi lẫn tức giận, Nam Cung Bình quát lớn, tả chưởng vụt bổ xuống gót chân đối phương.


Nào ngờ lão đạo sĩ hai tay nắm chặt mép quan tài, người cất lên cao, chân phải rụt về, chân trái lại phóng ra nhanh như chớp.


Nam Cung Bình vội xoay tay chộp vào chân trái đối phương, song trong lòng không khỏi kinh hãi, lối đánh của lão đạo sĩ này rõ ràng là muốn thí mạng với mình.


Nhưng thấy lão ta thu chân trái về, chân phải lại tung ra. Người lão đang lơ lửng trên không, dĩ nhiên đôi chân vận dụng như ý, song vì lão đã dồn hết sức vào cỗ quan tài, nếu Nam Cung Bình bị lão đá văng xuống vực thẳm thì chính bản thân lão cũng bị rơi xuống theo.


Những thấy Nam Cung Bình tay phải giữ vững trường kiếm, tay trái vung vẩy lia lịa, tuy gạt được liên hoàn ba cước của lão đạo sĩ, song tay phải đã cảm thấy rời rã, cỗ quan tài rớt xuống, tay trái cũng đỡ gạt những cú đá hiểm hóc của đối phương một cách hết sức vất vả.


Trong lúc này nếu chàng buông kiếm ra sau thì còn có thể bảo toàn tính mạng, song di ngôn của sư phụ như văng vẳng bên tai " ... trách nhiệm bảo vệ Thần Quan cho Bình nhi, đến khi nào quan hủy người chết ..." Chàng bất giác thầm buông tiếng thở dài, chẳng thể nào hiểu được cỗ quan tài này có điều chi khác lạ lại đáng để hy sinh tính mạng. Song chàng thà chết chứ không muốn phản bội di mệnh của ân sư và chịu nỗi hạ nhục.


- Quan hủy người chết ... đồng quy ư tận ...


Chàng lại thầm buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:


- Vậy có đáng chăng ?


Đẩy trường kiếm lên, tay trái vươn ra vừa định không đỡ gạt thế cước của đối phương nữa thí mạng nhắm ngực lão đạo sĩ chộp tới.


Lão đạo sĩ biến sắc mặt, bỗng buông tiếng cười vang và nói:


- Hay lắm ! Vậy thì ba người cùng chết.


Nam Cung Bình giật nẩy mình, buột miệng:


- Ba người ?


Vội kềm chưởng lại, kinh ngạc hỏi:


- Ba người ở đâu ra ?


Chỉ nghe đạo sĩ quát lớn:


- Ba người đây này.


Song cước cùng phóng ra, nhắm ngực Nam Cung Bình đá tới.


Nam Cung Bình rủ mắt, thầm kêu lên:


- Thôi rồi.


Vừa định buông kiếm bỏ quan, thí mạng với một kẻ gần như điên rồ thế này thì thật không xứng đáng.


Nào ngờ chuyện lạ xuất hiện, chàng bỗng cảm thấy thanh kiếm trong tay nhẹ hẫng, thì ra cỗ quan tài bỗng chốc trở nên nhẹ như bông hồng.


Cỗ quan tài vừa nhẹ đi, tình thế lập tức đổi khác, lão đạo sĩ chỉ cảm thấy trong quan tài như có một sức mạnh kỳ diệu, thu hút mất chân lực nơi tay lão, vừa định tung chân đá, trọng tâm toàn thân tụt xuống, đột biến ấy khiến lão không sao hiểu nổi, không khỏi kinh hãi vội buông hai tay ra, đề khí tung mình nhảy lui ra sau ba thước.


Nam Cung Bình cũng giật mình kinh hãi, vội triệt kiếm thu chưởng, thoái lui ra sau ba thước.


Hai người cùng loạt thoái lui, đứng đối diện nhau. Đạo sĩ mảnh khảnh nắm chặt hai tay, mặt mày tái xanh, hai mắt đỏ quạch chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài, hai chân không ngớt run rẩy.


Nam Cung Bình tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt, mặt đầy vẻ sững sờ, cũng chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài.


Chỉ thấy cỗ quan tài bí ẩn lạ kỳ kia sau khi hai người buông tay rút lui, vẫn lơ lửng trên không trong giây lát rồi mới từ từ hạ xuống, như thể có người vô hình đỡ ở dưới, nhẹ nhàng hạ xuống đất, cỗ quan tài nặng như vậy mà khi rơi xuống đất không hề phát ra một tiếng động khẽ.


Nam Cung Bình bất giác rùng mình, chàng xuất thân thế gia, lại được gặp minh sử, sự hiểu biết chẳng phải là ít, song chưa từng bao giờ gặp chuyện quái dị như hôm nay, nên không phải ban ngày ban mặt, hẳn chàng ngờ mình đang trong cơn chiêm bao.


Đạo sĩ mảnh khảnh tuy không có vẻ kinh dị, song lại ra chiều vô cùng khiếp hãi, mắt lom lom nhìn vào cỗ quan tài.


Gió núi thét gào, tà áo lão tung bay, tuy che lấp đi đôi chân run rẩy của lão, song không che giấu được bộ mặt tái nhợt cùng với đôi môi run rẩy của lão.


Nam Cung Bình đứng thừ ra một hồi, thầm hít vào một hơi chân khí, vừa định cất bước đi về phía cỗ quan tài, bỗng nghe lão đạo sĩ buông tiếng cười khan, với giọng đứt đoạn nói:


- Hay ... lắm ... ngươi quả thực ... là ... chưa chết ...


Giọng nói đầy kinh hoàng lẫn vui mừng, niềm cảm xúc trái ngược ấy pha lẫn vào nhau khiến cho câu nói vốn chẳng có gì kỳ biệt ấy lại ngập đầy vẻ rùng rợn thần bí.


Vừa dứt lời, Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, đưa mắt nhìn, những thấy lão đạo sĩ tung mình lên, giơ cao hai tay lao bổ vào cỗ quan tài đã trở lại bình thường.


Nam Cung Bình kinh hãi, không kịp suy nghĩ đã lên tiếng quát:


- Lão làm gì vậy ?


Đồng thời trường kiếm vung lên, tung mình lao tới.


Chàng dầu sao tuổi trẻ sung sức, thể lực khôi phục rất nhanh, bổ khuyết rất nhiều cho công lực, giờ đây một kiếm tung ra với tinh túy của một thân võ công.


Đạo sĩ mảnh khảnh cảm thấy hơi lạnh thấu xương, làn sáng xanh biếc loang loáng bay tới không hề có chút sơ hở.


Lúc này đạo sĩ mảnh khảnh đã lao đến gần cỗ quan tài, hai tay đã chạm vào nắp quan, song nếu lão không kịp thời thu tay lui ra, lập tức sẽ táng mạng tại chỗ.


Nam Cung Bình trầm giọng quát:


- Lùi ra !


Lão đạo sĩ quả nhiên ngửa người thu tay, lùi ra sau bảy thước. Nam Cung Bình điểm nhẹ mũi chân, lướt qua cỗ quan tài, đứng ngáng trước mặt lão đạo sĩ, trường kiếm đưa ngang ngực.


Lão đạo sĩ duỗi thẳng tay ra, tay áo rủ xuống, ánh mắt sắc lạnh hệt như thanh trường kiếm trong tay Nam Cung Bình.


Hai người chằm chặp nhìn nhau bất động, Nam Cung Bình cảm thấy hai bắp chân sau chạm vào cỗ quan tài, chàng bất giác rùng mình sởn gáy như chạm vào loài rắn rết.


Thế nhưng, chàng vẫn không dám di động lấy nửa bước, bỗng nghe lão đạo sĩ buông tiếng thở dài, đoạn chậm rãi nói:


- Ta với ngươi có thù oán gì mà ngươi đối xử với ta như vậy ?


Nam Cung Bình sửng sốt, chẳng rõ đối phương thở dài là oán trách hay van cầu.


Chàng trầm ngâm một hồi, đoạn mới chậm rãi nói:


- Tại hạ với đạo trưởng không hề quen biết nhau thì có oán thù gì kia chứ ?


- Vậy thì tại sao ngươi lại cản trở ta như thế này ?


Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, lại nghe lão đạo sĩ nói tiếp:


- Chỉ cần ngươi giao cỗ quan tài này cho ta, từ đây ngươi sẽ là đại ân nhân của ta, mà ngày ta còn sống hẳn sẽ báo đền.


Nam Cung Bình lẳng lặng nhìn lão một hồi, bỗng buông tiếng cười khẩy, chậm rãi nói:


- Phải chăng đạo trưởng cưỡng đoạt không được nên giờ mềm mỏng cầu xin ?


Đạo sĩ mảnh khảnh rướn ngực, gằn giọng:


- Bình sanh ta chưa bao giờ cầu xin ai cả.


Nam Cung Bình nhếch môi cười:


- Mà dù đạo trưởng có cầu xin thì tại hạ cũng không thể để cho đạo trưởng tiến gần cỗ quan tài một bước.


Lão đạo sĩ lại buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:


- Tội gì lại như vậy ...


Đột nhiên, lão nhún mình vọt lên cao, hữu chưởng bổ xuống, tả chưởng phạt ngang, song cước liên hoàn phóng ra, một chiêu bốn thức, cùng một lúc tấn công vào các nơi yếu hại ở đỉnh đầu, yết hầu, khuỷu chân và bụng dưới Nam Cung Bình.


Nam Cung Bình cười khỉnh, hai chân bất động, trường kiếm trong tay vung lên tạo thành một bức tường hết sức kiên cố.


Phải biết "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi cả đời từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, bao lần vào sinh ra tử, không kể công lực thâm hậu, nội kinh nghiệm giao đấu đã là trùm thiên hạ võ lâm. Về già quy ẩn tại Chỉ Giao sơn trang, ông đã rút tỉa kinh nghiệm trong tất cả mọi trận đấu cùng với các môn võ công đã học hỏi được đúc kết thành một pho kiếm pháp trông hết sức bình phàm, nhưng kỳ thực vô cùng tinh diệu, khi xuất thủ cũng cực kỳ nhẹ nhàng, ngay lúc đầu đã khiến đối thủ lơ là sự phòng bị, đến khi phát giác thì đã quá muộn.


Nam Cung Bình tuy xem ra không hề phòng bị, song kỳ thực chàng luôn đề cao cảnh giác, biết lão đạo sĩ mềm mỏng cầu xin không được ắt hẳn sẽ dùng sức mạnh cưỡng đoạt, nên chàng sớm đã dồn đầy chân lực vào thanh kiếm, giờ đây vung ra lập tức hóa giải hết một chiêu bốn thức của đối phương.


Đạo sĩ mảnh khảnh một chân chấm dất, lui rồi lại tiến, song chưởng lại phóng ra, tả chưởng tấn công thẳng vào huyệt Tướng Đài trước ngực, hữu chưởng vòng sang trái chộp vào mạch môn Nam Cung Bình.


Nam Cung Bình vung tay, mũi kiếm chớp lên điểm vào các nơi đại huyệt hai bên mạn sườn dưới nách đối phương.


Lão đạo sĩ vội xoay người lui bước, lại lùi ra sau bảy thước, đứng thừ người ra một hồi, bỗng lại thở dài nói:


- Kiếm pháp khá lắm ! Thanh kiếm tốt lắm.


Nam Cung Bình chĩa mũi kiếm xuống đất nói:


- Thanh kiếm không tốt thì cũng vậy thôi.


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Nếu thanh kiếm không tốt thì đã bị bẻ gãy và đánh vỡ lồng ngực ngươi rồi.


Nam Cung Bình thản nhiên:


- Nếu kiếm không tốt thì vừa rồi khi điểm vào đại huyệt nơi hai mạn sườn lão, tay phải lão tuy có thể thừa thế nắm giữ thân kiếm song lão nào biết có sự lợi hại tiếp đó.


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Ngươi hãy cứ thử xem.


Nam Cung Bình mặt vẫn trơ lạnh, không hề tức giận, chậm rãi nói:


- Lẽ ra ta không nên dùng kiếm giao đấu tỉ thí với lão chứ đừng nói là sử dụng đến thanh kiếm quý này, ta phải đấu với lão tay không.


Bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói tiếp:


- Nhưng chẳng qua vì tuân sư mệnh bảo vệ cỗ quan tài này, nếu lão cứ quấy nhiễu ta mãi thì ta thậm chí sẽ dùng đến ám khí đấy.


Lão đạo sĩ ngưng cười, chau mày ra chiều thất vọng, lão đã dùng hết cách cưỡng đoạt bằng sức mạnh, cầu xin bằng lời mềm mỏng, rồi đến cách khích tướng mà vẫn không sao đả động được lòng dạ sắt đá của vị thiếu niên này.


Lão không còn cách nào khác để giành được thắng lợi, tự biết công lực mình trong lúc này không bằng đối phương, trong nhất thời chỉ cảm thấy niềm thất vọng dẫn đến sợ hãi, dần dà vùi chôn lão ta.


Nam Cung Bình mắt sáng quắc nhìn đối phương, nhận thấy rất rõ sự run sợ trong nội tâm của lão đạo sĩ.


Lão đạo sĩ bỗng nghiêm chỉnh nói:


- Sư phụ ngươi bảo ngươi phải liều chết bảo vệ cỗ quan tài này, ngươi có biết vì sao chăng ?


Nam Cung Bình thành thật đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Tiếng chuông

Tiếng chuông

"Bố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Một con quỷ." "Ông ấy rất thích máu, nên

29-06-2016
Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu

25-06-2016
Lời nói dối của cha

Lời nói dối của cha

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô

29-06-2016
Cái chén gáo dừa

Cái chén gáo dừa

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có vợ chồng kia hiền lành và chăm chỉ, hai người lấy

24-06-2016