Duck hunt
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 2 - Kim Long mật lệnh

↓↓

- Không !

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có đáng chăng ?


- Không biết.


Ánh mắt lão đạo sĩ bỗng lại lộ vẻ hy vọng:


- Ngay cả nguyên do mà ngươi cũng không biết, lại không tiếc liều cả tính mạng, tất nhiên là không đáng.


Nam Cung Bình ném cho lão cái nhìn lạnh lùng, chậm rãi nói:


- Lão đừng hòng xúi bẩy !


- Ngươi đứng đối mặt với ta như thế này, công lực của ta đang hồi phục lần, đến khi hồi phục hoàn toàn thì ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta nữa, vậy thì ngươi sẽ chết một cách uổng mạng.


Nam Cung Bình cười khỉnh:


- Thật vậy ư ?


Lão đạo sĩ nghiêm chỉnh:


- Tất nhiên !


Nam Cung Bình nhếch môi cười:


- Nếu là sự thật thì lão dại gì nói ra trong lúc này, chờ đến khi công lực hoàn toàn hồi phục rồi giết ta đi chẳng tốt hơn ư ?


Lão đạo sĩ nhíu mày gằn giọng:


- Ta có lòng tiếc tài, vậy mà ngươi lại chẳng biết phải trái gì cả.


- Tại hạ xin tâm lĩnh.


Lão đạo sĩ biến sắc:


- Chả lẽ ngươi không tin ta có thể phục hồi công lực ?


- Tin hay không cũng vậy thôi.


- Vậy nghĩa là sao ?


- Tại hạ không bao giờ màng đến sự sống chết, cho dẫu đạo trưởng hồi phục công lực giết chết tại hạ, tại hạ cũng không thể rời xa quan tài này một bước.


Lão đạo sĩ thoáng ngạc nhiên:


- Vậy sao ngươi không thừa lúc công lực ta chưa hồi phục mà ra tay trừ khử ta trước đi.


Nam Cung Bình cười:


- Công lực của tại hạ chỉ có thể giữ mình, không đủ để trừ khử đạo trưởng.


Lão đạo sĩ cười nhạt:


- Ngươi cũng khá thành thật đấy.


Nam Cung Bình nghiêm mặt:


- Tại hạ với đạo trưởng không thù không oán, nếu như đạo trưởng không ra tay cướp quan tài mà chỉ đứng tại đó, tại hạ dù đủ khả năng thủ thắng thì cũng chẳng thể hạ sát đạo trưởng.


Lão đạo sĩ khép mắt lại, đứng thừ người ra một hồi, đoạn mở mắt ra buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:


- Ta thật chẳng hiểu nổi vì lẽ gì ngươi lại phải khổ tâm bảo vệ cỗ quan tài này như vậy.


Nam Cung Bình lạnh lùng:


- Tại hạ cũng chẳng hiểu nổi vì lẽ gì đạo trưởng lại phải khổ tâm cướp đoạt cỗ quan tài này như vậy.


Lão đạo sĩ nắm chặt hai tay, răng cắn chặt, bỗng tiến tới một bước nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình.


Nam Cung Bình vẫn điềm nhiên nhìn trở lại đối phương.


Thật lâu sau, đạo sĩ mảnh khảnh buông tiếng thở dài, ngước mặt nhìn trời, đăm chiêu nói:


- Chả lẽ ngươi quả muốn ta phải nói sự thật thì ngươi mới chịu buông tay hay sao ?


- Dù đạo trưởng có nói ra sự thật thì tại hạ cũng không bao giờ buông tay.


Đạo sĩ mảnh khảnh vẫn ngửa mặt nhìn trời như không hề nghe thấy lời nói của chàng, chậm rãi nói tiếp:


- Có một số người cả đời hướng thiện không dám gây ra một chút sai lầm, vậy mà chỉ cần một bước sa chân lại trở thành tội nhân thập ác không thể tha thứ được, còn một số người khác bình sanh gây nên biết bao tội ác thì lại trong một dịp tình cờ nào đó làm được một điều tốt, thế là mọi người đều tha thứ hết tất cả tội lỗi trong quá khứ ...


Nói đến đây, lão bỗng hạ mắt xuống, vội vàng nói:


- Ngươi bảo trời cao có công bằng với người chăng ?


Nam Cung Bình ngớ người, chẳng hiểu sao trong giờ phúc này lão đạo sĩ lại thốt ra những lời lẽ chẳng liên quan gì đến thực tế trước mắt như vậy.


Ngước lên nhìn, những thấy vẻ thất vọng khổ sầu trên mặt lão đạo sĩ đã trở nên bi phẫn khích nộ, cánh tay gầy guộc đưa ra run rẩy trỏ vào Nam Cung Bình, gằn giọng nói:


- Ngươi bảo vệ cổ quan tài này như vậy, có biết người nằm trong ấy là ai chăng ?


Khi nãy cổ quan tài đã xảy ra điều kỳ lạ, Nam Cung Bình đã thoáng hiểu trong ấy hẳn có điều bí mật, và rất có thể chứa đựng một người.


Song chàng không thể nào tin được sư phụ chàng cả đời hành sự quang minh lỗi lạc, lẽ nào lại có hành vi mờ ám, lẽ nào lại giấu giếm một điều bí mật mờ ám như vậy ?


Do đó khi nghe lão đạo sĩ nói vậy, Nam Cung Bình liền giật mình buột miệng nói:


- Chả lẽ lại có người ở trong cổ quan tài sao ?


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Đệ nhất dũng sĩ trong giới võ lâm Bất Tử Thần Long khiêng quan cầu bại để trở thành một giai thoại ai ai đều biết trong chốn giang hồ hằng mấy mươi năm qua, nay Bất Tử Thần Long đã chết, giai thoại ấy thậm chí sẽ lưu truyền muôn thuở cũng không chừng, thế nhưng ...


Lão bỗng ngửa cổ cười vang, rồi nói tiếp:


- Sự thật như thế nào, trong chốn võ lâm bao la có ai biết được ?


Tiếng cười của lão đầy khinh miệt lẫn phỉ báng, Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, lớn tiếng nói:


- Sự thật gì ?


Lão đạo sĩ nghiêm giọng:


- Ngươi tưởng Bất Tử Thần Long khiêng theo cổ quan tài quả thực là cầu bại cầu tử hay sao ? Chẳng qua trong ấy có giấu một người đó thôi.


Nam Cung Bình biến sắc mặt:


- Ai vậy ?


- Ai ư ?


Lão đạo sĩ bỗng lại ngửa cổ cười vang:


- Một nữ nhân tàn ác dâm loạn, nhưng đẹp như thiên tiên.


Nam Cung Bình rúng động cõi lòng như bị trúng một chưởng vào ngực, trừng mắt giận dữ quát:


- Lão nói sao ?


Lão đạo sĩ cười vang nói:


- Ta bảo sư phụ ngươi "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi mặc dù gây giai thoại "đệ nhất cao thủ, khiêng quan cầu bại" trong chốn giang hồ, song kỳ thực chỉ vì nữ nhân tà ác dâm dật mà thôi.


Tiếng cười của lão mỗi lúc càng dài, tiếng nói mỗi lúc càng to, hồi âm vang dội tứ bề.


Nam Cung Bình nghe như hàng vạn lưỡi dao bén đâm vào con tim, dù chàng đã cố dằn nén, song máu nóng vẫn cứ xông lên đầu, khiến mặt chàng đỏ bừng.


Tiếng cười của lão đạo sĩ nhỏ dần, Nam Cung Bình quát lớn, gằn giọng nói:


- Nếu lão mà còn sỉ nhục gia sư một câu ...


Lão đạo sĩ tiếp lời:


- Sỉ nhục gia sư ... hừ hừ, lời nói của ta hoàn toàn đúng với sự thật, nếu ngươi không tin hãy mở quan tài ra xem thì sẽ rõ ngay người ở trong ấy là ai ?


- Là ai ?


- Tuy ngươi còn trẻ, song có lẽ cũng từng nghe nói đến ...


Lão bỗng ngưng lời, tái cổ lên xuống, đoạn trầm giọng nhấn mạnh từng tiếng:


- Cái tên "Khổng Tước Phi Tử" Mai Ngâm Tuyết.


Một làn gió thổi qua, Nam Cung Bình rùng mình, bỗng nghe lão đạo sĩ cất tiếng ngâm:


- Ai độc ác nhất trên đời ? Khổng Tước Phi Tử dâm ô bạo tàn. Trăm chim triều lệnh phụng hoàng, chỉ riêng khổng tước khoe khoang một mình ! ...


Tiếng ngâm tan dần, mặt lão cũng bị co rúm ...


Nam Cung Bình trầm giọng hỏi:


- Phải chăng Khổng Tước Phi Tử chính là Lãnh Huyết Phi Tử ?


Lão đạo sĩ với ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam Cung Bình, lạnh lùng nói:


- Không sai, Mai Ngâm Tuyết với Mai Lãnh Huyết chính là một !


Bỗng lại ngửa cổ cười vang, rồi nói tiếp:


- Ngâm Tuyết ! Lãnh Huyết ! Cái tên đẹp lắm, biệt hiệu kêu lắm ! Hắc hắc, công ... thật đáng phải làm sáng tỏ việc này.


Nam Cung Bình chợt động tâm, buột miệng hỏi:


- Công cái gì ?


Lão đạo sĩ biến sắc mặt:


- Chẳng việc gì đến ngươi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Lòng mẹ

Lòng mẹ

"A ru hời ơ hời ru Mẹ thương con có hay chăng Thương từ khi thai nghén trong lòng Mấy

24-06-2016
Văn minh xí xổm

Văn minh xí xổm

"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". *** Chiều hè nắng chang chang,

28-06-2016
Đắp mền mùa đông

Đắp mền mùa đông

 Một ngày cuối năm, nhóm hùn tiền lại, ra Chợ Lớn mua hơn trăm cái mền để tặng

28-06-2016
Này, mình yêu nhau nhé!

Này, mình yêu nhau nhé!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cùng nhau vượt qua nhé!!

Cùng nhau vượt qua nhé!!

Bố mẹ nó làm mọi điều để chia cách hai đứa nó. Nó đau lắm. Nó hận nó không đủ

24-06-2016