Insane
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 2 - Kim Long mật lệnh

↓↓

Nam Cung Bình cười khảy:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đạo trưởng đã giấu đầu thò đuôi không muốn nói ra tên họ của mình thì tại hạ cũng chẳng cần biết.


Lão đạo sĩ lại ngước mặt nhìn trời, Nam Cung Bình gằn giọng:


- Vừa rồi đạo trưởng đã bảo trong cỗ quan tài này có "Khổng Tước Phi Tử" Mai Ngâm Tuyết đúng chăng ?


- Đúng ! Rồi sao ?


Nam Cung Bình rung tay, kiếm quang lấp loáng, gằn giọng:


- Khi xưa "Khổng Tước Phi Tử" Mai Ngâm Tuyết hoành hành thiên hạ, y thị đã cậy vào võ công, cơ trí và sắc đẹp, khiến biết bao nhân vật giang hồ thân bại danh liệt, nhà tan người chết, và biết bao người đã say mê sắc đẹp mà quỳ lụy dưới chân y thị.


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Thì ra ngươi cũng biết về quá khứ của y thị.


Nam Cung Bình trừng mắt nói tiếp:


- Giới võ lâm tuy rất căm thù y thị, song lại bị nhan sắc của y thị mê hoặc và khiếp sợ võ công của y thị, không một ai dám ra tay đối phó với y thị. Gia sư trong cơn thịnh nộ mới đứng ra can thiệp, sau ba ngày ác đấu trên Cửu Hoa Sơn, gia sư đã với Vô Lượng kiếm pháp diệt trừ y thị. Lúc bấy giờ quần hào võ lâm chờ tin dưới chân núi thấy gia sư trở xuống một mình, liền vỗ tay hoan hô đến dậy trời dậy đất, vang vọng hàng mười dặm xa.


Chàng thoáng dừng, mặt lộ vẻ kính phục, buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:


- Chỉ tiếc lúc ấy tại hạ chưa đầu nhập sư môn, không được tham dự vào cục diện vĩ đại ấy ... Song việc ấy trong giới võ lâm ai ai cũng biết, tuy gia sư không kể lại với tại hạ, song tại hạ cũng được nghe người khác đề cập tới và đều rất khâm phục anh phong hào sử của gia sư, vậy mà đạo trưởng lại bảo là "Khổng Tước Phi Tử" chưa chết và hiện đang ở trong cổ quan tài này, đạo trưởng có dụng ý gì ? Nếu không thành thật nói ra thì đừng trách tại hạ chẳng nương tay.


Lão đạo sĩ buông thỏng hai tay, mặt lộ vẻ khinh miệt. Nam Cung Bình vừa dứt lời, lào bỗng ngửa cổ cười vang và nói:


- Hay cho anh phong hào sử, hay cho người đời khâm phục ... Long Bố Thi hỡi Long Bố Thi, ông dù đã chết cũng phải cảm thấy xấu hổ chứ.


Nam Cung Bình trừng mắt giận dữ quát:


- Lão nói gì ?


Trường kiếm trong tay lóe lên, ập đến trước ngực lão đạo sĩ.


Lão đạo sĩ nín cười, ánh mắt sầm lại, kiếm quang của Nam Cung Bình tuy cách ngực lão không đầy ba tấc, song lão vẫn đứng yên, trầm giọng nói:


- Ngươi đã tin kính sư phụ ngươi như vậy, dù ta có nói trăm ngàn lời thì ngươi cũng không tin.


Nam Cung Bình nghiêm giọng:


- Đúng vậy !


- Song ta chỉ cần một cái cất tay thì ngươi sẽ thất vọng đối với sư phụ ngươi ngay.


Nam Cung Bình gằn giọng:


- Lão nói năng bừa bãi như vậy thật ...


Lão đạo sĩ ngắt lời:


- Mặc dù ngươi không tin lời ta, nhưng ngươi hãy cứ mở quan tài ra xem có phải Mai Ngâm Tuyết ở trong ấy hay không ?


Giọng nói của lão rất quả quyết, khiến Nam Cung Bình không khỏi nhủ thầm:


- Xem chừng lão ta không phải đặt điều nói dối đâu.


Song lại nghĩ:


- Nếu lão ta không nói dối, vậy có nghĩa là sư phụ quả thực đã giấu Khổng Tước Phi Tử trong cổ quan tài và che mắt hết thảy thiên hạ võ lâm. Sư phụ lão nhân gia cả đời hành hiệp, quang minh lỗi lạc, lẽ nào lại có hành vi như vậy ?


Chàng nghĩ vậy, tuy thầm trách mình đã bất kính với sư phụ, song lại không khỏi cảm thấy băn khoăn mâu thuẫn.


Chỉ nghe lão đạo sĩ buông tiếng thở dài rồi nói:


- Chỉ cần ngươi mở quan tài ra cho ta xem thử, nếu trong ấy không phải là Lãnh Huyết Phi Tử, ta sẽ tức khắc hoành kiếm tự sát, và chết một cách cam tâm tình nguyện, quyết không oán trách ngươi.


Nam Cung Bình chau chặt mày, cúi đầu ngẫm nghĩ, mặt ngập vẻ đau khổ bởi mâu thuẫn. Nếu chàng nghe lời mở quan tài ra, vậy chẳng khác nào không tin cậy sư phụ mình ư ? Còn như không mở ra xem thì làm sao xóa tan được nỗi nghi vấn trong lòng ?


Ngẩng lên nhìn, sương mây vẫn phủ mờ đỉnh núi, lòng chàng cũng hết sức mịt mờ hoang mang.


Lão đạo sĩ Nam Cung Bình ra chiều đau khổ băn khoăn, bèn buông tiếng cười khảy:


- Nếu ngươi không dám mở quan tài ra, vậy có nghĩa là ngươi cũng không dám hoàn toàn tin cậy vào nhân cách của sư phụ ngươi.


Nam Cung Bình tức giận quát:


- Im ngay !


Lão đạo sĩ vờ không nghe, chậm rãi nói tiếp:


- Bằng không thì quan tài này trống rỗng, sư phụ ngươi đâu có cấm ngươi mở quan tài ra, vậy thì ngươi mở ra xem cũng nào có hề gì ?


Nam Cung Bình thầm thở dài, song lại gằn giọng nói:


- Nếu trong quan tài không có người, phải chăng lão quả thực ...


Lão đạo sĩ quả quyết ngắt lời:


- Ta sẽ lập tức tự vận trước mặt ngươi.


Nam Cung Bình trầm giọng:


- Quân tử nhất ngôn.


- Quyết không phản hồi.


- Được rồi.


Nam Cung Bình quay phắt lại, đối mặt với cổ quan tài đang nằm im lìm bất động.


Chàng lướt tới bên cổ quan tài, thầm nhủ:


- Nếu trong cổ quan tài quả thực có người, ắt đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người vừa qua, vậy thì lẽ nào đến lúc này mà vẫn không chút động tĩnh nào cả.


Niềm tin trong chàng càng gia tăng, bèn mạnh dạn nói:


- Di vật của tiên sư đâu thể để lão vấy bẩn được, tất nhiên là phải do tại hạ động thủ.


Nói xong, những thấy lão đạo sĩ tuy có vẻ hồi hộp, song ánh mắt lại ngập đầy niềm tin, chòng chọc nhìn vào cỗ quan tài, lạnh lùng nói:


- Không cần nói nhiều, mau mở ra đi.


Ánh mắt lão có vẻ như chỉ cần nắp quan tài mở ra sẽ lập tức trông thấy Lãnh Huyết Phi Tử đang sống sờ sờ nằm trong ấy vậy.


Niềm tin của Nam Cung Bình vừa gia tăng, giờ bỗng lại lung lay, chàng xoay tay định tra kiếm vào bao, mới sực nhớ bao kiếm đã bị rơi mất, ánh mắt chợt chạm vào chiếc khăn tay màu vàng nhạt buộc nơi chuôi kiếm, lại sực nhớ ra hẳn đó là di ngôn của sư phụ đã giao cho Diệp Mạn Thanh chuyển cho mình, liền vội tháo chiếc khăn tay xuống nhét vào lòng.


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Ngươi hãy giao thanh trường kiếm cho ta ...


Nam Cung Bình biến sắc, song đã nghe lão đạo sĩ nói tiếp:


- Như vậy ngươi mở quan dễ dàng hơn và ta tự sát cùng thuận tiện hơn.


Nam Cung Bình cười khảy, chẳng thàm màng đến lão ta, tay phải cầm kiếm, tay trái chộp vào nắp quan tài, song lòng lại thầm nhủ:


- Lão đạo sĩ này tự tin thế kia, chả lẽ trong quan tài quả có Khổng Tước Phi Tử thật ư ?


Bàn tay chàng thoáng run rẩy, thầm buông tiếng thở dài, dồn chân lực vào năm ngón tay, giở nắp quan tài lên ...


Lão đạo sĩ nắm chặt hai tay, mắt trợn trừng hết cỡ, miệng lẩm bẩm:


- Mai Ngâm Tuyết hỡi Mai Ngâm Tuyết. Cuối cùng thì hôm nay ta cũng được gặp lại nàng ...


Chỉ thấy Nam Cung Bình tay trái giơ lên, đầu quan tài liền bị nhấc bổng khỏi mặt đất chừng ba thước, song nắp quan tài vẫn dính chặt nguyên.


Nam Cung Bình ngẩn ra giây lát, đoạn nhẹ nhàng buông cổ quan tài xuống, chậm rãi nói:


- Cỗ quan tài này đã bị đóng chặt, không ai mở ra được cả.


Lão đạo sĩ cười khảy:


- Nếu là quan tài trống thì sao lại đóng chặt ?


Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, những thấy lão đạo sĩ khom mình đăm mắt nhìn vào nắp quan tài, chầm chậm đi dọc theo chung quanh.


Nam Cung Bình khẽ chau mày, từ từ bước đi theo sau lão ta, trầm giọng hỏi:


- Lão định làm gì vậy ?


Vừa dứt tiếng bỗng thấy lão đạo sĩ giơ tay phải ra chộp vào cổ quan tài.


Nam Cung Bình kinh hãi quát:


- Dừng tay lại.


Đồng thời thanh trường kiếm đã vung lên chém vào sau cổ đối phương, nếu lão đạo sĩ không kịp thời rụt tay né tránh, chắc chắn táng mạng tại chỗ.


Lão đạo sĩ vội lách người sang bên trái thoát khỏi, tức giận quát:


- Ám toán sau lưng, là cái thá gì chứ ?


Nam Cung Bình cười khảy, buông thỏng trường kiếm nói:


- Thần quan của gia sư đâu thể để cho bàn tay lão làm nhơ bẩn được.


Lão đạo sĩ sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, cố nén lửa giận trong lòng, hậm hực trừng mắt nhìn Nam Cung Bình, bỗng quay phắt đi, "phịch" một tiếng, nhổ toẹt một bãi đờm, không quay đầu lại, lạnh lùng nói:


- Hạt châu khắc giữa hai con rồng nơi đầu quan tài chính là cơ quan đóng mở đấy.


Thân hình lão tuy gầy gò, tướng mạo cũng chẳng khinh người, song giọng nói lại đầy quả quyết và tự tin, Nam Cung Bình tuy hoài nghi, song vẫn bất giác sải bước đi ngang qua lão đến đầu quan tài, cúi xuống nhìn, quả nhiên giữa hai con rồng khắc rất sinh động, có một hạt minh châu, cổ quan tài này tuy được làm bằng gỗ đàn quý hiếm, song qua lâu ngày dãi nắng dầm mưa đã hơi cũ sờn, chỉ hạt minh châu là vẫn bóng loáng, chứng tỏ có sự ma sát rất nhiều.


Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài, tự thẹn cho óc quan sát của mình không tinh tế bằng kẻ khác, tay trái từ từ đưa ra, xoa nhẹ hạt minh châu hai vòng.


Chỉ nghe "cách" một tiếng rất khẽ, lập tức lão đạo sĩ nói:


- Giờ thì ngươi thử mở nữa xem.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

23-06-2016
Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường mộng lưu ngân là câu chuyện tập trung cả 3 gia đình họ Lâm, họ Thư và nhà

26-07-2016 1 chương
Như cánh bằng lăng

Như cánh bằng lăng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Đời sinh viên") Ai cũng có một chuyện

24-06-2016
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016
Viên chocolate cuối cùng

Viên chocolate cuối cùng

Đằng sau lời chia tay hay câu chối từ,có thể một câu chuyện rất dài và đầy uẩn

24-06-2016