80s toys - Atari. I still have
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 10 - Anh hùng vô giá

↓↓

Mai Ngâm Tuyết cười lạnh lùng:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thiên Sơn Thần Kiếm chẳng qua chỉ vậy mà đã khiến cho trận thế của các hạ đại loạn, may là các hạ sớm nhận thấy thu hồi trận thế, không thì ... hắc hắc !


Nàng buông hai tiếng cười khinh miệt, kỳ thực trong lòng dễ thường không thầm kinh hãi về uy lực của trận thế kỳ dị kia, nàng ngưng giây lát lại nói tiếp:


- Các hạ hãy nhìn cái đầu vỡ nát của đồng bọn kia, chả lẽ không sợ ...


Nhâm Phong Bình bỗng cười vang dội. Nam Cung Bình nhướng mày gằn giọng nói:


- Các hạ cười gì thế ? Chả lẽ các hạ lại xem máu và sinh mạng là điều nực cười ư ?


Nhâm Phong Bình ngưng cười, lạnh lùng nói:


- Các hạ phải biết hoa và cỏ cây đều phải vun tưới thì mới sinh trưởng được chăng ?


Nam Cung Bình ngớ người, chẳng hiểu sao bỗng dưng y lại thốt ra một câu vớ vẩn như vậy.


Khi nghe Nhâm Phong Bình lạnh lùng nói tiếp:


- Võ công và trận pháp cũng giống như hoa cỏ trên cõi đời, bất luận một môn võ công, một loại trận pháp nào nếu không được vun tưới bởi máu tươi thì làm sao có thể thành thục và phát triển ? Huynh đệ của tại hạ tuy chết đi một người, song máu của y lại tưới cho Thiên Phong Ngân Vũ trận này càng thêm thành thục hơn, vậy tất nhiên đó là điều đáng mừng, tại hạ sao lại không cười chứ ?


Nam Cung Bình nghe xong lý luận khoác lác của y, lòng không khỏi tức giận lại đau xót, niềm đau xót ấy là bởi chàng bỗng nghĩ đến võ công mình đã luyện tập cũng là do máu của tiền nhân vun tưới, bất giác cảm thấy lời lẽ của Nhâm Phong Bình quả là sắc bén như đao kiếm, câu nào cũng có thể đâm sâu vào cõi lòng kẻ khác.


Nhâm Phong Bình quét mắt nhìn quanh, mỉm cười trầm giọng nói tiếp:


- Nhâm mỗ phen này bước chân vào Trung Nguyên không hề có ý gây thù kết oán với nhân vật võ lâm, cho nên Thiên Phong Ngân Vũ trận này chỉ là chuẩn bị chứ không dùng đến ...


Bỗng buông tiếng thở dài nói tiếp:


- Hằng ngàn hào sĩ võ lâm đã bao vây và toan hạ sát các hạ trong thành Tây An, thậm chí đồng môn huynh đệ cũng không thông cảm cho các hạ, chỉ có Nhâm Phong Bình này chẳng quản sự căm phẫn của quần chúng ... Ôi ! Các hạ đừng khiến Nhâm mỗ phải hành động trái ý mình, gây tử thương cho các hạ trong trận thế !


Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, Mai Ngâm Tuyết cười khảy tiếp lời:


- Các hạ dùng sức mạnh đe dọa không được, lại dùng lời mềm mỏng van cầu hay sao ?


Nhâm Phong Bình sầm mặt gằn giọng:


- Nếu ba vị không nghe lời khuyên tốt lành của Nhâm mỗ, vậy thì Nhâm mỗ đành phải để cho ba vị xem thử uy lực thật sự của Thiên Phong Ngân Vũ trận.


Vừa dứt lời toan nhún mình phóng đi, Mai Ngâm Tuyết khẽ quát:


- Hãy khoan !


Đồng thời thân hình tha thướt bỗng tà tà cất lên cao.


Nhâm Phong Bình khen thầm:


- Khinh công tuyệt thật !


Mai Ngâm Tuyết đã hạ xuống trước mặt y, Nhâm Phong Bình cười ha hả nói:


- Cô nương tưởng tôi đang ở trong trận thì Thiên Phong Ngân Vũ trận không thể thi triển được ư ?


Mai Ngâm Tuyết cười khẽ:


- Đúng vậy ! Bổn cô nương quả là muốn giữ các hạ lại đây !


Vừa dứt lời đã nhẹ nhàng phóng ra một chưởng, nhắm vỗ vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai Nhâm Phong Bình ...


Nhâm Phong Bình thoáng cụp mắt xuống, không dám nhìn nụ cười trên mặt nàng, y xoay bước, tay trái quét ngang vào mạn sườn nàng, lạnh lùng nói:


- Xin thứ cho không thể hầu tiếp !


Chân phải điểm nhẹ xuống đất, người liền cất vọt lên.


Mai Ngâm Tuyết bật cười:


- Các hạ không đi được đâu !


Tay phải vung lên, tay áo cuốn ra, hệt như một con rắn quấn vào cổ chân phải Nhâm Phong Bình.


Nhâm Phong Bình kinh hãi, hai tay lập tức hạ xuống, nhấc chân phải lên, tả chưởng bổ vào tay áo Mai Ngâm Tuyết.


Mai Ngâm Tuyết vung tay giật tay áo xuống, cười nói:


- Hãy xuống đi thôi !


Vừa dứt tiếng Nhâm Phong Bình đã rơi trở xuống đất, y đưa hai tay hộ ngực, đăm mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, chiêu "Lưu vân phi tụ" nàng vừa nhẹ nhàng thi triển tuy trông rất tầm thường, song vận lực khéo, hành khí vững, thật tuyệt diệu đến cực độ, ngay như đương kim chưởng môn phái Võ Đang là Đình Tâm đạo trưởng cũng chưa hẳn đã có công lực như vậy.


Nam Cung Bình cũng thầm kinh hãi, mãi đến lúc này chàng mới được chứng kiến võ công thật sự của Mai Ngâm Tuyết, thì ra còn cao thâm hơn chàng đã nghĩ rất nhiều, hơn nữa dường như nàng còn hàm chứa chẳng rõ bao nhiêu tiềm lực, có điều là chưa gặp đối thủ để thi triển mà thôi.


Chàng không khỏi kinh ngạc lẫn khâm phục, trong mười năm dài nằm trơ trong cỗ quan tài nhỏ hẹp và tối tăm, lẽ ra đó là một quãng thời gian ngột ngạt và điên cuồng, vậy mà nàng chẳng những đã phục nguyên công lực mà còn tham ngộ được thuật trụ nhan, một môn nội gia công phu khó khăn nhất, hơn nữa công lực và chiêu thức như cũng có phần tiến bộ hơn xưa.


Nam Cung Bình đang ngẫm nghĩ thì Địch Dương đã chầm chậm ngồi dậy bên cạnh chàng.


Nhâm Phong Bình buông tiếng cười khảy, chậm rãi nói:


- Các vị muốn hàng hay muốn chiến, hãy quyết định nhanh thì hơn.


Mai Ngâm Tuyết thản nhiên:


- Bổn cô nương lại thích kéo dài thời gian, chả lẽ không được hay sao ?


Nhâm Phong Bình lạnh lùng:


- Vậy thì các vị hãy mau chuẩn bị hậu sự cho vị họ Địch này đi !


Nam Cung Bình kinh hãi, thất thanh nói:


- Các hạ nói sao ?


Nhâm Phong Bình ngước mặt nhìn trời chậm rãi nói:


- Trên ngân chùy có tẩm kịch độc, vào máu là không còn thuốc cứu chữa ...


Y bỗng cúi xuống nhìn vào mặt Nam Cung Bình nói tiếp:


- Nếu các hạ muốn cứu bạn thì hãy quyết định nhanh đi.


Y thầm kinh khiếp trước võ công của Mai Ngâm Tuyết, sau cùng đã tung ra đòn hiểm hóc ấy.


Nam Cung Bình sắc mặt biến đổi dữ dội, quay sang nhìn thấy Địch Dương vẻ mặt đờ đẫn, quả nhiên đã mất đi vẻ bình thường.


Mai Ngâm Tuyết đảo nhanh mắt, lạnh lùng nói:


- Những lời láo toét ấy không hù dọa được bổn cô nương đâu !


Nhâm Phong Bình cười khảy:


- Chỉ e trong lòng cô nương hiểu rõ kẻ này chẳng phải là bịa đặt !


Đoạn như ơ hờ xem xét thần sắc của Nam Cung Bình, nói tiếp:


- Cô nương tuy tim lạnh máu tanh, hoàn toàn không bận tâm đến sự sống chết của bè bạn, nhưng ...


Y bỗng quát lớn:


- Nam Cung Bình, chả lẽ các hạ cũng vậy ư ?


Nam Cung Bình ý nghĩ xoay chuyển, cảm thấy bàn tay của Địch Dương chàng đang nắm lấy đã nóng như lửa đỏ, ánh mắt cũng trở nên tán loạn và đục mờ.


Mai Ngâm Tuyết gằn giọng:


- Nếu bổn cô nương bắt giữ được các hạ, còn sợ các hạ không trao thuốc giải ra sao ?


Nhâm Phong Bình cười khảy:


- Thuốc giải đâu có ở trên mình Nhâm mỗ, vả lại ... hắc hắc, cô nương tự hỏi có đủ khả năng bắt giữ được Nhâm mỗ chăng ?


Mai Ngâm Tuyết khẽ nhướng mày, bỗng cũng lại ngước mặt cười rộ nói:


- Rõ là nực cười ! Bổn cô nương tưởng đâu "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình là nhân vật gì lợi hại, thì ra cũng chỉ có vậy !


Nhâm Phong Bình đưa tay sờ cằm vờ như không nghe thấy, Mai Ngâm Tuyết lại cười khảy nói:


- Dùng cách này để khiến người nhập bọn thật quá là xuẩn ngốc, kẻ khác dù có tuân phục, chả lẽ sau khi nhập bọn thì không thể bán đứng cơ mật của các hạ sao ?


Không thể phản bội sao ? Lúc ấy các hạ hối hận cũng đã muộn.


Nhâm Phong Bình bật cười:


- Điều ấy không cần cô nương phải nhọc lòng, nếu Nhâm mỗ không có bản lĩnh hàng long phục hổ, sao dám lên núi vào lúc trời tối gió lộng chứ ?


Mai Ngâm Tuyết than thầm:


- Thôi rồi !


Nàng hiểu cuộc chiến tâm lý đến đây là chấm dứt. Hai người đều là kẻ mạnh, sau trận chiến chẳng ai thắng ai cả.


Lát sau, Mai Ngâm Tuyết lòng thầm quyết định, nụ cười duyên dáng lại hé nở trên môi, vừa định xuất kỳ bất ý điểm huyệt Nhâm Phong Bình, nếu bất thành sẽ tức khắc rút lui, thừa lúc đối phương không kịp phát động trận thế, cùng Nam Cung Bình vượt khỏi trùng vây.


Nào ngờ, trong yên lặng bỗng có một tiếng quạ kêu vạch không truyền đến, dưới ánh sao một bóng đen bay vút tới, nhanh như một cánh chim ưng, nào có giống một con quạ.


Mai Ngâm Tuyết thoáng kinh hãi, chỉ thấy con quạ mỏ sắt ấy bay thẳng vào mặt Nhâm Phong Bình như muốn mổ vào mắt y.


Nhâm Phong Bình giật mình kinh hãi, vội định bước tới phóng chưởng đánh ra, con quạ đang thế lao nhanh, kể ra thật khó tránh khỏi chưởng này, nào ngờ trong khoảnh khắc nó lại cất tiếng kêu vang rồi nhanh như chớp bay ngược trở về, tốc độ còn kinh người hơn lúc bay tới, chớp nhoáng đã biến mất trong màn đêm mà tiếng kêu của nó vẫn còn văng vẳng trong không khí.


Nhâm Phong Bình đứng thừ ra tại chỗ, bàn tay giơ ra cơ hồ không buông xuống được nữa, trên cõi đời này tuy có nhiều linh cầm dị thú, song một con quạ bay thụt lùi được thì quả từ cổ chí kim chưa từng có.


- Chả lẽ con chim này tuy có hình dạng chim quạ nhưng lại không phải là quạ, mà là một loài kỳ cầm dị điểu hiếm có ư ?


Trong khi mọi người đang thắc mắc, bỗng nghe có tiếng kỳ dị quát:


- Tránh ra ! Tránh ra !


Từ xa tới gần, rồi thì những đại hán áo đen đứng quanh nhốn nháo, lần lượt tránh sang bên chừa ra một lối đi.


Nhâm Phong Bình chau mày quát:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tôi và bạn

Tôi và bạn

Nhà bạn quá giàu, bạn quá hoàn hảo và tất cả điều đó hoàn toàn đến với một

24-06-2016
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Món quà để đời

Món quà để đời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Sau này

27-06-2016
Sẽ có người cần em

Sẽ có người cần em

Mưa cứ thế rầm rì rả rích, như thể len lỏi sâu vào tận đáy lòng cô. Một nỗi đau

24-06-2016
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Con yêu bố nhiều lắm

Con yêu bố nhiều lắm

Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ

01-07-2016
Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016