- Bất chiến tự loạn, tội không thể tha thứ được, chả lẽ các ngươi đã quên rồi sao ?
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vừa dứt tiếng bỗng thấy một đạo nhân gầy gò bào lam tóc bạc sải bước đi tới, vừa đi vừa quát:
- Tránh ra ! Tránh ra !
Đạo nhân râu tóc bạc phơ, chiếc áo bào màu lam dài đến gối, vóc dáng gầy guộc, song tinh thần rất sung mãn, bước chân hết sức uy nghi, tay trái đưa ngang trước ngực, trên tay có một con chim quạ.
Nhâm Phong Bình nhìn kỹ, bỗng phát hiện tiếng quát kỳ dị kia lại phát xuất từ miệng con quạ trên tay lão đạo sĩ, bất giác thót người toát mồ hôi lạnh, chim quạ bay lùi đã là chuyện lạ, lại còn biết nói thì càng kinh người hơn. Nhâm Phong Bình tuy tung hoành giang hồ, lịch duyệt phong phú, tâm kế sâu sắc, vậy mà lúc này cũng không khỏi mất bình tĩnh.
Mai Ngâm Tuyết cũng mặt hoa thất sắc, lão đạo sĩ mặt mỉm cười, con quạ lại cất tiếng:
- Trăng không tối, gió không lộng, tại sao khắp thành Tây An nơi nào cũng xảy ra việc giết người phóng hỏa, chả lẽ các ngươi muốn tạo phản hả ?
Tiếng nói tuy ồ ề song rất rõ ràng, Mai Ngâm Tuyết hai chân rụng rời, suýt nữa đã bật lên tiếng kêu kinh hoàng.
Chỉ Nam Cung Bình là không tỏ ra kinh dị lắm, chàng nhìn đạo nhân lam bào chợt động tâm nghĩ đến một người, bất giác buột miệng nói:
- Có phải ...
Nào ngờ lão đạo sĩ đã quay sang chàng nháy mắt ra dấu, chàng liền im bặt, lòng đầy thắc mắc đứng ngây ra.
Nhâm Phong Bình cố nén nỗi kinh hoàng, chắp tay xá dài và nói:
- Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, đến đây chẳng hay có điều chi kiến giáo ?
Đạo nhân lam bào bật cười ha hả, chim quạ nọ lại nói:
- Tại sao ngươi chỉ hành lễ với lão đạo sĩ, chả lẽ không trông thấy ta hay sao ?
Nhâm Phong Bình ngớ người, hành lễ với một con chim quạ, rõ là hoang đường hết sức.
Đạo nhân lam bào lại cười ha hả nói:
- Bạn chim này của ta cao ngạo lắm, hơn nữa bối phận rất cao, dù ngươi có hành lễ với y thì cũng đâu hề gì.
Tiếng nói lão rổn rảng, cử chỉ ra vẻ là một bậc tiền bối.
Nhâm Phong Bình thừ ra một hồi, miễn cưỡng thoáng ôm quyền thi lễ, lúc này y đã bị khiếp vía trước thần thái của đạo nhân lam bào và sự linh dị của con quạ thần kỳ.
Ánh mắt Nam Cung Bình bỗng lóe lên vẻ cười, hồ như cảm thấy việc này hết sức nực cười, Mai Ngâm Tuyết vô cùng lấy làm lạ, nàng rất hiểu con người của Nam Cung Bình, biết chàng không bao giờ cười nhạo một vị tiền bối võ lâm, lòng bất giác sinh nghi, song sự linh dị của con chim quạ thật quá rõ ràng, nàng tuy thông minh tinh ý, nhưng cũng không thể nào hiểu nổi nguyên nhân.
Chỉ thấy đạo nhân lam bào gật gù cười:
- Khá lắm, lễ phép lắm ! Thật chẳng uổng công ta đến đây !
Đoạn nhìn vào mặt Nhâm Phong Bình nghiêm chỉnh nói tiếp:
- Ta tình cờ đi ngang qua đây, trông thấy có hung khí huyết quang xông lên trời, không đành lòng để cho anh hùng gặp nạn nên ta mới tạt qua đây.
Nhâm Phong Bình ngơ ngác:
- Lời lẽ của tiền bối, tại hạ không hiểu lắm.
Đạo nhân lam bào buông tiếng thở dài:
- Ngươi có biết vận xấu của ngươi đã hiện rõ trên trán, vọng động can qua ắt phải gặp nạn, dù ngươi có thâm thù đại hận với hai người này thì hôm nay cũng phải thừa sớm thoát thân.
Lão đạo sĩ không hề ngó ngàng đến Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết, như thể hết sức căm ghét hai người, trầm giọng nói tiếp:
- Nếu như họ nhất định động thủ với với ngươi, lão phu niệm tình ngươi đã cung kính lễ phép, sẽ đứng ra ngăn cản cho.
Lời lẽ của lão hết sức trịnh trọng, tựa hồ lúc này kẻ kém thế chẳng phải là Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết mà là "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình.
Nhâm Phong Bình thoáng biến sắc mặt, thừ ra một hồi mới ngập ngừng nói:
- Nhưng ...
Đạo nhân lam bào nhướng mày gằn giọng:
- Nhưng sao ? Chả lẽ ngươi dám không tin lời lão phu ư ?
Vừa dứt tiếng, con quạ nọ lập tức tiếp lời:
- Đại họa đã cận kề mà còn chấp mê bất ngộ, thật đáng buồn, thật đáng tiếc.
Nhâm Phong Bình mặt mày tái nhợt, hết nhìn Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết lại nhìn đạo nhân lam bào, lúng búng nói:
- Chẳng phải vãn bối không tin lời tiền bối, song việc của vãn bối hôm nay quả thật không thể giải quyết chỉ bằng một lời, hơn nữa ...
Đạo nhân lam bào lạnh lùng:
- Hơn nữa lời nói của lão phu quá là viễn vông khó thể tin được, đúng chăng ?
Nhâm Phong Bình tuy không nói, song quả đã mặc nhiên thừa nhận. Đạo nhân lam bào bỗng ngước mặt cười vang:
- Bình sanh những gì lão phu đã nói, xưa nay chưa một ai dám không tin, và cũng chưa từng bao giờ sai lầm, nếu ngươi không tin, chả lẽ ngươi muốn chết thật ?
Con quạ nọ cũng cười khanh khách quái dị và nói:
- Ngươi muốn chết thật phải không ? Vậy thì dễ thôi, dễ thôi ...
Nhâm Phong Bình chợt nghĩ đến một người, liền thất sắc nói:
- Tiền bối phải chăng là Thiên Nha đạo trưởng đã lừng danh thiên hạ hồi mấy mươi năm trước, việc gì cũng biết trước, nói ra không bao giờ sai trật ...
Đạo nhân lam bào cười ha hả:
- Khá lắm, cuối cùng thì ngươi cũng đã nhớ danh hiệu của lão phu. Không sai !
Lão phu chính là Thiên Nha đạo nhân, chỉ báo tin dữ chứ không báo tin lành.
Nhâm Phong Bình ấp úng:
- Nhưng ... giang hồ đồn đại ... tiền bối đã ... quy tiên từ lâu ...
Đạo nhân lam bào cười:
- Hơn mười năm trước lão phu vì chán ngán hồng trần nên mới giả chết để lánh xa nhân thế, không ngờ trong chốn võ lâm có rất nhiều người lại tin.
Mai Ngâm Tuyết cũng hết sức kinh ngạc, nàng đã nghe nói đến thịnh danh của vị đạo nhân võ lâm này từ lâu, biết người này có tiếng tiên tri, đoán tai họa của người khác không bao giờ sai trật, nên trong giới võ lâm mới gọi ông là Thiên Nha đạo nhân, chữ "Nha" (quạ) thoáng nghe bất kính, song trong giới võ lâm không một ai có lòng bất kính với ông.
Nhâm Phong Bình nghe nói vậy không còn có ý hoài nghi nữa, đạo nhân lam bào nở nụ cười, quay sang Mai Ngâm Tuyết nói:
- Hai người đã nghe rõ lời nói của lão phu rồi chứ ?
Mai Ngâm Tuyết tâm niệm chuyển động sang Nam Cung Bình rồi nhè nhẹ gật đầu.
Thiên Nha đạo trưởng trầm giọng nói:
- Lão phu muốn cứu y thoát khỏi tai kiếp này, hai người có ý kiến gì chăng ?
Mai Ngâm Tuyết thông minh dường nào, nàng sớm đã hiểu đạo nhân này là ngầm giúp mình, liền đáp:
- Tiền bối đã lên tiếng tất nhiên là không thành vấn đề gì nữa !
Đạo nhân lam bào khoát tay quay sang Nhâm Phong Bình nói:
- Vậy ngươi hãy đi mau.
Nhâm Phong Bình thoáng lưỡng lự, chỉ nghe con quạ nọ cất tiếng:
- Không đi mau kẻo muộn đấy !
Nhâm Phong Bình thầm thở dài, cung kính khom mình nói:
- Đại ân của tiền bối mai sau tại hạ ắt sẽ đền tạ !
Đoạn khoát tay quát lớn:
- Rút !
Y vốn đang chiếm ưu thế, giờ lại nhờ người được buông tha cho, lòng chẳng những không chút ấm ức, trái lại còn hết sức cảm kích Thiên Nha đạo trưởng.
Bọn đại hán áo đen tự nãy giờ đã kinh hồn bạt vía, vừa nghe lệnh rút lui chẳng khác nào như được ân xá, lập tức nối đuôi nhau vội vã bỏ đi.
Nhâm Phong Bình hậm hực nhìn Mai Ngâm Tuyết như muốn nói gì đó, song sau cùng lại buông tiếng thở dài, dậm chân một cái rồi quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng tối.
Nam Cung Bình tự nãy giờ lặng thinh, đến khi Nhâm Phong Bình bỏ đi xa, bỗng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Vạn huynh lại gạt người nữa rồi ! Nếu không vì Địch huynh, tại hạ ...
Mai Ngâm Tuyết vô cùng thắc mắc, chỉ thấy đạo nhân lam bào bỗng cất tiếng cười vang:
- Đối với hạng xảo quyệt, ta dối gạt thì có hề gì ?
Nam Cung Bình thở dài:
- Hành vi dối trá dẫu sao cũng không nên ...
Mai Ngâm Tuyết ngơ ngác:
- Dối trá gì vậy ?
Đạo nhân lam bào như rất hiểu tính nết của Nam Cung Bình, không hề phật ý về những lời trách cứ của chàng, chỉ nhẹ vuốt lông con quạ trong tay và cười nói:
- Bạn chim ơi bạn chim hôm nay đã nhờ mi nhiều lắm !
Đoạn xoay tay phải kéo hai cái nơi chân con quạ, dường như kéo đứt cái gì đó, sau đó vung tay trái lên nói:
- Nào bay đi !
Chỉ nghe "oa" một tiếng, chú quạ đã tung cánh bay đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Mai Ngâm Tuyết thấy lão đạo sĩ lại thả cho con quạ linh dị bay mất, lòng hết sức kinh ngạc lẫn nuối tiếc, buột miệng nói:
- Ồ ... nó còn bay về nữa không ?
Đạo nhân lam bào cười ha hả:
Chương trước | Chương sau