- Cô nương đừng tiếc, có biết bao là quạ tại hạ muốn bắt lấy vài mươi con lúc nào mà chẳng được.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mai Ngâm Tuyết ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Bình, lẩm bẩm:
- Thật ra là việc gì thế, quả chẳng thể nào đoán ra được ...
Nàng vốn tự phụ thông minh tuyệt thế, vậy mà trên đời lại có điều kỳ dị mà nàng không suy nghĩ ra được, lòng không khỏi hết sức buồn bực.
Đạo nhân lam bào vuốt râu cười nói:
- Khi gặp cường địch, dùng đòn tâm lý là thượng sách, thật không ngờ cái trò này của tại hạ chẳng những đã lừa gạt được "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình, mà lại còn qua mặt luôn cả Khổng Tước Phi Tử danh lừng thiên hạ.
Nam Cung Bình cảm khái nói:
- Bảy năm về trước cố nhân đã chia xa, không ngờ hôm nay lại được gặp Vạn huynh tại đây và còn giải nguy cho Nam Cung Bình này, càng không ngờ ... Ôi ! Cách biệt bảy năm mà tính nết của Vạn huynh cũng chẳng chút thay đổi.
Đạo nhân lam bào ngưng cười, ngượng ngùng nói:
- Chẳng giấu gì công tử, những trò bịp bợm của tại hạ đã rất nhiều năm không dùng đến, chẳng qua hôm nay thấy công tử bị nguy nên mới ...
Nam Cung Bình nghiêm giọng:
- Vạn huynh ra tay cứu giúp tất nhiên tại hạ hết sức cảm kích, song những trò ấy dù sao cũng không phải là hành vi của đấng đại trượng phu. Vạn huynh cả đời lăn lộn trên chốn giang hồ, chả lẽ không muốn tạo một danh tiếng quang minh chính đại, làm vài việc oanh liệt để lưu truyền hậu thế hay sao ?
Đạo nhân lam bào thoáng biến sắc mặt, sau cùng lẳng lặng cúi đầu xuống.
Nam Cung Bình chậm bước đi đến bên cạnh khẽ vỗ lên vai y, chậm rãi nói:
- Huynh đệ nếu có nặng lời cũng xin Vạn huynh chớ trách, phải biết nếu Nam Cung Bình không hãnh diện có được một người bạn như Vạn huynh thì chẳng bao giờ lại nói như vậy, vả lại ... huynh đệ quả tình hết sức cảm kích Vạn huynh.
Đạo nhân lam bào ngẩng lên mỉm cười, ánh mắt ngập đầy tình hữu nghị, hai người cùng nhìn nhau một hồi, y bỗng tiến tới một bước, siết chặt tay Nam Cung Bình nói:
- Bao ... năm qua công tử có khỏe không ?
Nam Cung Bình cảm động gật đầu:
- Khỏe, Vạn huynh cũng khỏe chứ ?
Mai Ngâm Tuyết tay chống cằm ngẫm nghĩ, bỗng vỗ tay đánh bốp, mỉm cười nói:
- Thôi hiểu rồi !
Đoạn quay người phóng tới nắm lấy cánh tay đạo nhân lam bào.
Nam Cung Bình ngạc nhiên hỏi:
- Gì vậy ?
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười:
- Xem này, quả nhiên có một cuộn dây đen trong tay, ha ha ! Chim quạ bay lùi, thì ra đã cột dây vào chân kéo ngược về.
Đạo nhân lam bào cười:
- Cô nương quả là thông minh, trí tuệ, chẳng việc gì giấu được cô nương cả.
Nam Cung Bình đưa mắt nhìn gương mặt cười hớn hở và đắc ý của Mai Ngâm Tuyết chẳng khác như vẻ vui sướng của một đứa trẻ được quà, bất giác thầm nhủ:
- "Ngoài mặt nàng tuy trông lạnh lùng khó gần gũi, nhưng kỳ thực cũng có trái tim nồng nhiệt, chẳng qua ... Ôi ! Những người trong giới võ lâm chỉ biết ngoại mạo lạnh lùng chứ nào ai biết đến trái tim hiền lương của nàng ?" Bỗng thấy Mai Ngâm Tuyết lịm nụ cười, chau mày nói:
- Nhưng ... con quạ ấy sao lại biết nói tiếng người ? Thật chẳng tài nào hiểu nổi ...
Đạo nhân lam bào cười giòn, bỗng lại với giọng ồ ề kỳ dị nói:
- Cô nương từng trải giang hồ lâu năm, có nghe nói đến một môn ma thuật kỳ lạ trong giới mại võ chăng ?
Tiếng nói ấy chẳng những kỳ dị, điều lạ nhất là không phải phát ra từ miệng đạo nhân lam bào.
Mai Ngâm Tuyết lắng tai nghe kỹ, dường như phát ra từ trong bụng đạo nhân lam bào, gần giống như tiếng bụng sôi của người quá đói.
Mai Ngâm Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Ma thuật gì vậy ?
Nàng tuy từng trải lâu năm trên chốn giang hồ, song tiếp xúc toàn những cao thủ bậc nhất, tất nhiên là không biết cái trò bàng môn tả đạo này.
Nam Cung Bình mỉm cười:
- Môn công phu này gọi là "Thuật phúc ngữ", lợi dụng sự lưu chuyển của khí tức trong cơ thể, từ trong bụng phát ra, đó là một môn nghệ thuật thượng đẳng của giới mại võ giang hồ hết sức khó luyện ...
Đạo nhân lam bào đưa tay sờ bụng, cười to ngắt lời:
- Trò mọn bàng môn có gì đáng kể mà khoe khoang !
Nam Cung Bình nghiêm giọng:
- Bất kỳ môn nghệ thuật luyện thành cũng chẳng dễ, đâu thể khinh thường được, có điều phải xem sử dụng có chính dáng hay không thôi.
Mai Ngâm Tuyết khẽ buông tiếng thở dài:
- Thật không ngờ trong chốn giang hồ lại có kỹ năng kỳ dị như vậy, các hạ bảo đó là trò bàng môn, theo tôi thì lại hết sức kỳ diệu, tội nghiệp tôi đến những nghe mà cũng chưa từng.
Nam Cung Bình chậm rãi nói:
- Thế giới rộng bao la, vạn vật biết bao kỳ dị, trí lực của một con người chẳng thể hiểu hết được, kẻ nào muốn biết hết mọi sự thường lại chẳng biết gì cả.
Đạo nhân lam bào cúi đầu buông tiếng thở dài, hiển nhiên trong lòng có rất nhiều cảm khái.
Mai Ngâm Tuyết cũng thầm thở dài, song ngoài mặt lại nhoẻn cười nói:
- Nói vậy các hạ không phải là Thiên Nha đạo trưởng, thế các hạ là ai ?
Nàng vốn tính hiếu cường, dẫu bị người nói trúng tâm sự cũng không biểu lộ ra mặt.
Gương mặt nghiêm trang của Nam Cung Bình bỗng hé nở nụ cười, dường như hễ nghe đến danh hiệu của đạo nhân lam bào này là chàng lại cảm thấy nực cười.
Đạo nhân lam bào hắng giọng rồi nói:
- Tại hạ họ Vạn tên Đạt, khi xưa vốn là một thực khách trong nhà Nam Cung công tử.
Y bỗng bật cười vài tiếng rồi nói tiếp:
- Nhưng giới võ lâm đều gọi tại hạ là "Vạn hổng (lỗ) bất vạn sự thông", cho nên tại hạ cũng đành mang lấy cái tên Vạn Sự Thông.
Nói xong y cất tiếng cười to, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Mai Ngâm Tuyết ra chiều hết sức nghiêm nghị, bèn ngạc nhiên hỏi:
- Chả lẽ cô nương không cho rằng cái tên ấy rất đáng nực cười ư ?
Mai Ngâm Tuyết khẽ buông tiếng thở dài, nghiêm mặt nói:
- Nếu không phải người tuyệt đỉnh thông minh, không có lòng tham muốn tìm hiểu mãnh liệt, không khổ công luyện tập cả mấy mươi năm thì làm thế nào được người gọi là "Vạn Sự Thông", cái tên ấy chỉ khiến tôi khâm phục chứ không hề thấy nực cười chút nào cả.
Đạo nhân lam bào Vạn Đạt ngẩn người, lòng ngập đầy cảm kích.
Nam Cung Bình với giọng hàm súc nói:
- Nếu không phải là người tuyệt đỉnh thông minh thì làm sao thốt ra được những lời lẽ cao siêu ấy.
Mai Ngâm Tuyết cười bẽn lẽn, chỉ nghe Vạn Đạt bùi ngùi nói:
- Từ khi công tử đầu nhập môn hạ Thần Long, những kẻ khi xưa nương tựa vào công tử bèn tứ tán khắp nơi, tại hạ phiêu bạt giang hồ vẫn chẳng có thành đạt gì ... Ôi !
Đó cũng là bởi cái tính tham lam đã làm hại như công tử đã nói, hôm nay tại hạ đến Tây Bắc vốn cũng là muốn xem trận đấu giữa Đơn Phụng và Thần Long, đồng thời cũng để biết cận huống của công tử, nào ngờ lại đến muộn một bước, khi đến Tây An thì nghe tin Khổng Tước Phi Tử tái xuất giang hồ, và cũng được biết anh phong hào cử trong trận quyết đấu với chưởng môn Chung Nam tại Thiên Trường Lâu.
Y buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Lúc bấy giờ tại hạ đã biết trong những năm qua công tử võ công đại thành, lòng hết sức vui mừng, song lại lo lắng đến sự an nguy của công tử, bèn lập tức ra ngoài thành vốn cũng chẳng ngờ có thể gặp được công tử, nào hay ...
Mai Ngâm Tuyết cười ngắt lời:
- Nào hay chiến thuật tâm lý của các hạ lại dọa lui Nhâm Phong Bình, bằng không chúng ta đã có người thọ thương, chưa hẳn có thể thoát khỏi ...
Nam Cung Bình bỗng hoảng hốt kêu lên:
- Nguy rồi !
Phóng bước đến cạnh Địch Dương, cúi xuống xem xét, dưới ánh sao chỉ thấy Địch Dương thần trí đã hôn mê, trên mặt cũng phớt màu đen tím.
Vậy là lời nói của Nhâm Phong Bình bảo là trên chùy có độc quả không phải là ngoa.
Nam Cung Bình lặng người, bàng hoàng nói:
- Địch huynh đã ra sao rồi ?
Địch Dương mắt hấp háy, song chẳng nghe được lời nói của chàng.
Nam Cung Bình hai tay nắm chặt, trán đẫm mồ hôi. Vạn Đạt ngồi xổm xuống xem xét, cũng biến hẳn sắc mặt.
Nam Cung Bình quay sang trầm giọng hỏi:
- Có cứu được không ?
Vạn Đạt trầm ngâm một hồi mới rầu rỉ nói:
- Chất độc này quyết không phải của võ lâm Trung Nguyên, hơn nữa hiện chất độc đã thấm sâu ... e rằng ... e rằng ...
Nam Cung Bình thất sắc:
- Chả lẽ đã hết cứu rồi ư ?
Vạn Đạt nghiêm giọng:
- Ngoài thuốc giải tự chế của Nhâm Phong Bình và Dữ Thiên Tranh Mệnh Đơn Y Thánh đã luyện khi xưa, nay đã thành tuyệt truyền trong chốn giang hồ, dù là "Đoạt Mệnh Lang Trung" Thôi Minh Ngôi chỉ e cũng không đủ khả năng giải được, có thể tại hạ tạm ngăn trở được chất độc vào tim, nhưng ...
Nam Cung Bình đột nhiên vung vai đứng lên, Mai Ngâm Tuyết vội lách người đứng cản trước mặt nói:
- Công tử định làm gì vậy ?
Nam Cung Bình trầm giọng:
Chương trước | Chương sau