XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 77 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 10 - Anh hùng vô giá

↓↓

- Người này ở vùng Quan Ngoại, danh tánh ít ai biết đến, nhưng tiểu đệ tin chắc cái tên Soái Thiên Phàm chẳng bao lâu nữa ắt sẽ vang lừng thiên hạ.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Địch Dương buột miệng:


- Cái tên quả là phong nhã !


Nam Cung Bình vẻ nao nức:


- Nhân vật như vậy nếu là ở Trung Nguyên hẳn nhiên tiểu đệ phải quý trọng rồi, chỉ tiếc là hiện giờ không thể nào làm quen được.


Mai Ngâm Tuyết vẫn với giọng lạnh lùng:


- Ý của Nhâm đại hiệp phải chăng là nếu chúng tôi kết giao người bạn ấy thì mọi sự sẽ êm xuôi chứ gì ?


Nhâm Phong Bình nghiêm giọng:


- Nam Cung huynh, tình hình trong võ lâm hiện nay rất rời rạc và rối rắm. Côn Lôn độc bá Tây Vực, Thiếu Lâm tôn xưng Trung Nguyên, Võ Đang tọa trấn Giang Nam, ngoài ra nam có Điểm Thương, đông có Hoàng Sơn, bắc có Thiên Sơn, tây có Chung Nam, mỗi phái có tuyệt kỹ riêng và hùng cứ một phương, đều có ý định tôn xưng võ lâm, nhưng chỉ vì trong đại hội Hoàng Sơn năm xưa, nguyên khí đã tổn thương quá nặng, cộng thêm có Thần Long và Đơn Phụng suất thiên hạ nên mới không dám vọng động.


Y nói thao thao, tuy lạc đề song Nam Cung Bình và Địch Dương không hề cảm thấy chán ngán.


Nhâm Phong Bình lại nói:


- Nhưng hiện nay lớp trẻ ưu tú của các phái đã có nhiều, nguyên khí dần khôi phục, vốn đã manh tâm muốn động, nay lại thêm Thần Long ra đi, trong võ lâm không còn người nào trấn áp được bốn phương nữa, không quá một năm chốn giang hồ ắt có phong ba, võ lâm ắt sẽ đại loạn, lớp trẻ hẳn sẽ nổi lên tranh tài, rồi đây chẳng rõ sẽ có bao nhiêu người vang danh thiên hạ.


Giọng nói mỗi lúc càng cao, như tiếng kim thạch chấn động lòng người, Nam Cung Bình và Địch Dương nghe lòng sôi sục máu nóng, hào khí bừng lên. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Nam Cung Bình sực nhớ đến hoàn cảnh của mình, bất giác than thầm, như vừa bị một gàu nước lạnh xối vào đầu.


Nhâm Phong Bình đảo mắt nhìn, thấy thần thái của chàng, ánh mắt thầm lộ vẻ vui mừng, nói tiếp:


- Phân lâu tất hợp, yên quá ắt loạn, đó là lẽ đương nhiên. Song trong cơn động loạn, trong võ lâm nếu không có một lực lượng hùng mạnh để duy trì công đạo, sẽ dẫn đến tình trạng hết sức rối rắm, hẳn xảy ra rất nhiều những việc cuồng bạo dâm loạn, như vậy thì thật là đáng buồn.


Nam Cung Bình buông tiếng thở dài:


- Đúng vậy, cao kiến của huynh đài quả là tỉ mỉ !


Nhâm Phong Bình mỉm cười:


- Tiểu đệ nào có tài Ngọa Long, chính Soái Thiên Phàm mới là Gia Cát tái sinh, tuy y chưa bước chân ra khỏi Ngọc Môn, song phân tích tình thế trong võ lâm chẳng khác nào như chứng kiến tận mắt. Chẳng giấu gì nhị vị, tiểu đệ phen này tái nhập Ngọc Môn quả tình là thọ mạng hành sự, tìm lấy vài vị bằng hữu có đởm lược và hiểu biết trong hào kiệt võ lâm để tập hợp thành một lực lượng chính nghĩa hầu trong tương lai đứng ra duy trì công đạo võ lâm.


Địch Dương vỗ đùi đánh đét và nói:


- Tuyệt thật, chỉ tiếc là ở đây không có rượu, không thì Địch mỗ nhất định phải uống với huynh đài ba ly cho thỏa !


Nam Cung Bình nghĩ đến nỗi buồn phiền của bản thân, nghe lòng càng thêm đau xót.


Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, thầm nhủ:


- "Thì ra Nhâm Phong Bình này chẳng qua chỉ là một thuyết khách, trước tiên lo mua chuộc lòng người cho Soái Thiên Phàm. Hứ hứ, họ Soái này lại toan độc bá võ lâm, dã tâm quả là không nhỏ." Đoạn bất giác thót người, nghĩ tiếp:


- "Nhâm Phong Bình này ngoại mạo bất tục, võ công xuất chúng, lời lẽ lại càng khôn khéo, câu nào cũng có thể làm động lòng người nghe, và hành vi cũng chứng tỏ là một nhân vật anh hùng lỗi lạc và nhiệt tình, bất luận xét về khía cạnh nào cũng xứng đáng là một bậc kiêu hùng, cho nên ngay cả nhân vật như Dân Sơn Nhị Hữu cũng phải tuân mệnh của y, mà y bất quá chỉ là một thuyết khách của Soái Thiên Phàm, vậy xem ra võ công và tài trí của Soái Thiên Phàm há chẳng thâm sâu khôn lường ư ?" Nghĩ vậy, Mai Ngâm Tuyết không khỏi rùng mình, chỉ nghe Nhâm Phong Bình ngưng lời, như để xem xét phản ứng của mọi người, đoạn lại nói tiếp:


- Nam Cung Bình, với tài trí và võ công của huynh đài, lại thêm gia thế và tài phú, lẽ ra võ lâm trong tương lai phải là thiên hạ của huynh đài, song khổ nổi huynh đài lại bị rơi vào trong vụ này, đã không được sự lượng thứ của đồng đạo võ lâm, mà cũng không được sự cảm thông của huynh đệ đồng môn, xung quanh đều là kẻ địch, huynh đài dù có ngàn nỗi oan khúc, song lực lượng yếu kém cũng không thể tạo được lòng tin với thiên hạ, nhưng nếu huynh đài chung vai góp sức với Soái Thiên Phàm, lại thêm một nhân vật anh hùng như Địch huynh tương trợ lo gì đại sự bất thành ? Sau khi thành công, chẳng những có thể bảo vệ chính nghĩa cho võ lâm, mà huynh đài còn có thể dựa vào lực lượng ấy phát thiếp mời đồng đạo võ lâm để giải thích rõ việc này, lúc bấy giờ lực lượng của huynh đài đã khác, nhất ngôn cửu đỉnh, người trong toàn thể võ lâm còn ai dám không tin lời nói của huynh đài, chẳng những mọi hiểm trở của bản thân không còn, danh vang thiên hạ, mà ngay cả Chỉ Giao sơn trang cũng nhờ vào danh tiếng của huynh đài và vĩnh trấn võ lâm, thanh uy không bao giờ suy sụp.


Nhâm Phong Bình ngưng lời, quét mắt nhìn thần sắc của Nam Cung Bình và Địch Dương, đoạn ngửa cổ cười nói tiếp:


- Đoàn kết là sức mạnh, nếu nhị vị huynh đài có thể đồng tâm hiệp lực với chúng tôi, trong tương lai tại giang hồ võ lâm dễ thường chẳng phải là thiên hạ của huynh đệ chúng ta.


Mai Ngâm Tuyết cười khẽ nói:


- Theo lời của Nhâm đại hiệp thì không quá mười năm vị Soái Thiên Phàm kỳ tài đa năng kia chắc chắn sẽ trở thành minh chủ võ lâm chứ gì ?


Nhâm Phong Bình cười:


- Nếu như có bậc anh tài như Nam Cung huynh tương trợ thì không ngoài mười năm đại thế võ lâm chắc chắn nằm trong tay chúng ta.


Trong lòng y hết sức đắc y, những ngờ hai thiếu niên này nhất định đã xiêu lòng trước lời lẽ của mình.


Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ nói:


- Vị Soái đại hiệp này ẩn cư ngoài Quan Ngoại, chưa từng bước chân vào giang hồ đã có hùng tâm tránh chí nhất thống võ lâm Trung Nguyên, quả là đáng khâm phục.


Nụ cười của nàng tuy diệu ngọt, song giọng nói lại ngập vẻ mỉa mai khinh khi, chỉ tiếc là Nhâm Phong Bình đang quá đắc ý, nhất thời đã không nhận ra, y mỉm cười nói:


- Ba vị đều là người tuyệt đỉnh thông minh, hẳn hiểu được tâm ý của tại hạ ...


Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, đoạn mỉm cười nói:


- Hảo ý của Nhâm đại hiệp, chúng tôi đều hết sức cảm kích, nhưng ...


Nàng liếc nhìn sang Nam Cung Bình thấy chàng không còn có vẻ khích động nữa, ánh mắt cũng lộ vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, nàng bèn nói tiếp:


- Hiện nay sự nguy hiểm và khó khăn của chúng tôi đang rất cấp bách, mà kế hoạch của Nhâm đại hiệp lại quá xa vời, thậm chí Soái đại hiệp cũng chưa từng bước chân vào Trung Nguyên ...


Nhâm Phong Bình cười ngắt lời:


- Các vị đã có ý định cùng mưu đại sự với Nhâm mỗ, Nhâm mỗ cũng chẳng giấu giếm các vị nữa.


Y bỗng lịm cười, nghiêm chỉnh nói tiếp:


- Hành tung của tại hạ chỉ mới bộc lộ trên giang hồ vài tháng gần đây, song kỳ thực tại hạ vào Trung Nguyên đã năm năm, trong thời gian ấy tại hạ cũng đã xây dựng được một phần cơ nghiệp trong giới giang hồ, có điều thời cơ chưa tới nên trong chốn võ lâm đến nay vẫn chưa ai biết.


Mai Ngâm Tuyết bật cười khanh khách:


- Chẳng nói gì khác, nội cái tài kín đáo của Nhâm đại hiệp cũng hơn người một bậc rồi.


Nhâm Phong Bình mỉm cười:


- Nhưng tại hạ chọn người rất nghiêm, những bằng hữu tầng trung và hạ đã thu nhận được khá nhiều, song những huynh đệ thượng tầng thì hãy còn rất ít ỏi, vì vậy tại hạ mới phải nhờ đến tài sức của ba vị, bởi Soái tiên sinh có lẽ cũng phải vào Trung Nguyên trong một ngày gần đây.


Y tuy rất tự phụ, song lúc này lại bất giác bị mê hoặc bởi nụ cười và ánh mắt dịu ngọt của Mai Ngâm Tuyết, đã vô tình tiết lộ những điều cơ mật quan trọng.


Nam Cung Bình và Địch Dương thoáng biến sắc mặt, chỉ thấy ánh mắt Nhâm Phong Bình ngập vẻ đắc ý nói tiếp:


- Tại hạ có một biệt nghiệp cách đây không xa, tuy đơn giản nhưng yên tỉnh hơn đây nhiều, không bao giờ có người quấy nhiễu đến đại giá của ba vị, có điều tại hạ hãy còn ít việc cần lo liệu trong thành Tây An, không thể đích thân đưa ba vị đến đó.


Mai Ngâm Tuyết vờ thất vọng khẽ thở dài, chậm rãi nói:


- Vậy thì làm sao đây ?


Địch Dương khẽ chau mày, Nam Cung Bình thì đã hiểu rõ cá tính nàng nên chỉ im lặng chờ xem diễn tiến.


Nhâm Phong Bình mỉm cười:


- Không hề gì, tại hạ tuy không thể đi cùng ba vị, song dọc đường sẽ có người tiếp ...


Y bỗng im bặt, ánh mắt rừng rực lặng nhìn ba người hồi lâu.


Nụ cười của Mai Ngâm Tuyết lại càng ngọt hơn, Nam Cung Bình thì ra chiều trầm ngâm, Địch Dương tuy có vẻ nổi nóng, song vì Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết nên y cố dằn nén.


Nhâm Phong Bình như khá hài lòng về thần thái của ba người, mặt y lại nở nụ cười, vừa đưa tay vào lòng vừa chậm rãi nói:


- Tại hạ tuy rất thiết tha kết giao với ba vị, song có lẽ ba vị vẫn chưa tin tưởng ...


Nói đến đó thì y đã rút tay ra, Mai Ngâm Tuyết, Nam Cung Bình và Địch Dương cùng đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong tay y đã có thêm ba chiếc túi nhỏ sặc sỡ như được dệt bằng tơ vàng.


Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười nói:


- Đẹp quá, cái gì vậy ?


Nhâm Phong Bình trầm giọng:


- Tính cho đến nay, trong võ lâm Trung Nguyên người được trông thấy vật này có thể nói là rất ít ...


Y cực kỳ thận trọng mở một chiếc túi ra, mọi người chỉ cảm thấy một mùi thơm rất kỳ lạ ập vào mũi, y đã từ trong túi lấy ra một chiếc mộc bài màu tía vuông vức chẳng có gì đặc biệt, trân trọng trao vào tay Mai Ngâm Tuyết.


Mai Ngâm Tuyết cúi xuống nhìn, chỉ thấy chiếc mộc bài ấy hết sức tinh xảo, mặc chính khắc tựa hồ như mây khói trên đỉnh núi cao, lại như những áng mây chiều rực rỡ lúc mặt trời sắp lặn, trong mây có một bóng người đứng chắp hai tay sau lưng, thoạt nhìn rất mơ hồ, song nhìn kỹ thì thấy người này dáng vẻ rất phong nhã, trong màn đêm mà trông sống động, song đáng tiếc chỉ là một cái bóng, và không trông rõ được diện mạo.


Bên kia có khắc hai câu thơ là:


- "Nam nhi vốn phải tung hoành, gào mưa thét gió võ lâm kinh hoàng." Mai Ngâm Tuyết ngắm nhìn một hồi, rồi ngẩng lên cười hỏi:


- Người khắc trên đây chính là Soái Thiên Phàm phải không ?


Nhâm Phong Bình gật đầu:


- Chiếc Phong Vũ Lưu Hương Bài này chính là tín vật của Soái Thiên Phàm.


Y mỉm cười trao hai chiếc còn lại cho Nam Cung Bình và Địch Dương, đồng thời nói:


- Tại hạ vì muốn tạo lòng tin nơi ba vị nên đã không quản phá lệ, chưa qua thủ tục gì đã trao ra vật này.


Mai Ngâm Tuyết nghịch ngợm chiếc túi và mộc bài trong tay và cười nói:


- Thủ tục như thế nào ?


- Khi đến chỗ tại hạ, ba vị sẽ biết ngay.


Nhâm Phong Bình bỗng vỗ tay, phát ra một tiếng giòn giã, lập tức ngoài xa có một bóng người lướt nhanh tới, thân pháp rất nhẹ nhàng, thì ra là "Thiết Chưởng Kim Kiếm Độc Hành Khách" Trường Tôn Đan, một trong Dân Sơn Nhị Hữu.


Trường Tôn Đan dừng lại, thẳng người đứng cạnh Nhâm Phong Bình, ánh mắt hậm hực quét qua mặt Mai Ngâm Tuyết, bỗng thoáng thấy vật trong tay nàng, lập tức ra chiều kinh ngạc.


Nhâm Phong Bình đảo mắt, mỉm cười nói:


- Trường Tôn huynh dường như có chút khiêu khích với Mai cô nương, nhưng kể từ đây đã trở thành một nhà, có lẽ Trường Tôn huynh hãy quên đi chuyện ngày xưa.


Trường Tôn Đan thừ ra một hồi, đoạn nhẹ nhàng nói:


- Tại hạ hiện đã quên rồi !


Mai Ngâm Tuyết nhoẻn miệng cười:


- Quên nhanh quá nhỉ !


Nhâm Phong Bình bật cười ha hả:


- Xin phiền Trường Tôn huynh đưa hộ ba vị này đến Lưu Hương trang, tại hạ còn phải bận ít việc trong thành Tây An, xong xuôi sẽ về hầu tiếp các vị ngay.


Trường Tôn Đan ngập ngừng:


- Vậy thì ... kiếm ...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Mèo và chuột già

Mèo và chuột già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi

23-06-2016
Làm dâu bản Bơn

Làm dâu bản Bơn

Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản

24-06-2016
Thư mục "Kỉ niệm"

Thư mục "Kỉ niệm"

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đâu cần

27-06-2016
Bao lâu rồi em nhỉ?

Bao lâu rồi em nhỉ?

Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông

27-06-2016