Polly po-cket
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 10 - Anh hùng vô giá

↓↓

- Thật không ngờ trên cõi đời lại có người hiểu được nỗi khổ tâm của tiểu đệ ...

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Giọng nói đầy cảm kích, tình bạn hiếm thấy như khiến cho bầu không khí đêm khuya ngập đầy hơi ấm.


Mai Ngâm Tuyết quay lại cười nhẹ:


- Vậy là ... tôi đã trách lầm các hạ rồi !


Gương mặt lạnh lùng của nàng chợt hé nở nụ cười, như một cánh hoa xuân chợt nở giữa vùng đất hoang vu, lúc này ai là tri kỷ của Nam Cung Bình thì cũng chính là tri kỷ của nàng.


Ánh mắt Địch Dương không dám nắm bắt nụ cười ấy, y cúi đầu xuống, bỗng lại tươi cười nói:


- Huynh đài có biết tiểu đệ đến đây vốn là để báo công đấy.


Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, Địch Dương lại cười nói tiếp:


- Huynh đài có biết trận lửa vừa qua do đâu phát cháy không ?


Nam Cung Bình chợt hiểu, "à" lên một tiếng, lòng càng thêm cảm kích, vừa qua nếu không nhờ có cơn cháy lớn thì giờ đây chàng cũng không biết mình đã ra sao.


Nam Cung Bình liền khom mình thi lễ, vì quá cảm kích đã khiến chàng thốt không nên lời.


Địch Dương mỉm cười, y rất hiểu niềm cảm kích im lặng ấy còn chân thành và sâu đậm hơn ngỏ bằng lời nhiều.


- Xuống Hoa Sơn xong tiểu đệ cũng đến Tây An, có điều là hơi muộn một chút.


Lúc ấy thành Tây An đang rối loạn, tiểu đệ bèn chen vào hỏi nguyên nhân rồi rón rén phóng lên nhìn, lúc ấy huynh đài đang khổ đấu với chưởng môn nhân Chung Nam, tiểu đệ cân nhắc tình thế, nhận thấy không sao hóa giải được, và cũng không cách nào giúp cho huynh đài một tay, chỉ còn ... ha ha, chỉ còn cách lén lút phóng hỏa thôi.


Nam Cung Bình liếc mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, Mai Ngâm Tuyết nói:


- Tôi vừa mới bảo là đã trách lầm y rồi !


Địch Dương cười giòn:


- Thiên Trường Lâu trông kiên cố là vậy, song thật là bết, chỉ ba bốn bó lửa đã cháy bùng lên dữ dội, tiểu đệ thấy hai vị an toàn ra khỏi thành, không dằn được mới đuổi theo sau, tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm gặp hai vị, thật ra cũng chỉ vì muốn gặp huynh đài một phen thôi, ngoài ra chẳng có gì khác.


Mai Ngâm Tuyết khẽ thở dài:


- Đâu phải chỉ có vậy, chẳng qua các hạ sợ y đã thọ thương, tôi không tiếp ứng được ... Ôi, thật không ngờ các hạ lại là một người bạn như vậy, chỉ tiếc là ... những người bạn như các hạ thật quá hiếm hoi.


Địch Dương nghe lòng xúc động, song ngoài miệng lại tươi cười nói:


- Mai cô nương tuy liệu việc như thần, cũng đã nhận xét về tại hạ lương thiện quá đấy.


Nam Cung Bình trong lòng vô vàn cảm động, song ngoài mặt lại ơ hờ nói:


- Tiểu đệ chỉ bị thương nhẹ nơi trán, giờ thì không hề gì nữa.


Hai người đều có tấm lòng nóng bỏng song lại đầy kiêu ngạo, một bên tuy lòng đầy cảm kích, song lại không muốn biểu lộ ra ngoài mặt, một bên tuy dào dạt nhiệt tình, song lại cứ buông tiếng cười điềm nhiên để khỏa lấp.


Mai Ngâm Tuyết mỉm cười:


- Tôi đã nhận xét lầm ư ?


Địch Dương cười:


- Tất nhiên ...


Thốt nhiên, một tiếng cười khảy từ xa vọng đến, một người lạnh lùng nói:


- Tất nhiên là đã lầm, chả lẽ kẻ lén lút phóng hỏa mà là anh hùng hảo hớn, là bạn hiền sao ?


Ba người đều giật mình quay phắt lại. Trong màn đêm, chỉ thấy một bóng người tay phe phẩy quạt trắng hệt như u linh, ung dung từ sau một đống gạch vụn bước ra.


Bóng cây đã che mất gương mặt đối phương, Địch Dương khẽ nhướng mày, tung mình lên như cánh chim lao tới, vung tay phóng ra một luồng chưởng phong.


Bóng đen buông tiếng cười giòn nói:


- Thân pháp nhanh lắm !


Đồng thời phất nhẹ tay áo, người lướt chéo tới một trượng, chỉ một bước nữa là đã đến trước mặt Nam Cung Bình.


Địch Dương quát khẽ một tiếng, thuận đà bay vào thân cây, lăng không lướt trở về, nghe Nam Cung Bình reo lên:


- Thì ra là Nhâm đại hiệp !


Địch Dương biết ngay đối phương là bạn chứ không phải kẻ địch, liền thu hồi chưởng thế hạ người xuống đất.


"Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình cười rộ:


- Thật không ngờ người phóng hỏa lại là môn hạ Thiên Sơn.


Nam Cung Bình cũng không ngờ Nhâm Phong Bình lại đến đây trong lúc này, bèn giới thiệu với Địch Dương.


Nhâm Phong Bình cười ha hả nói:


- Địch thiếu hiệp, những người thợ xây của Thiên Trường Lâu không hề trộm công giảm liệu, có điều Nhâm mỗ thêm vào ít vật dẫn hỏa nên mới dễ cháy đến vậy.


Địch Dương bật cười:


- Nghe đồn Vạn Lý Lưu Hương là một kỳ hiệp vùng Quan Ngoại, hôm nay được gặp quả đúng là một trang hảo hớn không giấu giếm, giữ kẽ.


Hai người cùng cười vang, đoạn Nhâm Phong Bình nói:


- Huynh đệ cũng là vì quan tâm đến Nam Cung huynh, lại hâm mộ võ công của người phóng hỏa nên mới theo đến đây.


Đoạn quay lại nhìn Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết một hồi, nghiêm chỉnh nói:


- Mai cô nương và Nam Cung huynh sau vụ này, đi đứng trên chốn giang hồ e rằng hết sức bất tiện, chẳng hay nhị vị có toan tính gì chăng ?


Lời lẽ của y hết sức thành khẩn, song ánh mắt lại lộ vẻ khó hiểu.


Nam Cung Bình thở dài:


- Sau vụ này tiểu đệ cũng biết trong giới võ lâm hẳn không lượng thứ, song tiểu đệ tự biết không hổ thẹn với lòng nên chẳng cần thay đổi về hành động sắp tới, có lẽ trước hết phải về Chỉ Giao sơn trang một chuyến, nếu có thời gian thì về thăm gia đình ...


Nhâm Phong Bình ngắt lời:


- Nơi khác còn được, nhưng hai nơi ấy thì tuyệt đối không thể về.


Nam Cung Bình thoáng biến sắt mặt, Nhâm Phong Bình lại nói:


- Huynh đài đừng trách tiểu đệ đã nói thẳng, thuở xưa lúc Mai cô nương khét tiếng giang hồ, tung hoành võ lâm, đã gây thù kết oán chẳng ít. Việc xảy ra trong thành Tây An hôm nay, chẳng bao lâu sẽ truyền khắp giang hồ, lúc bấy giờ kẻ thù của Mai cô nương nếu không biết hành tung của nhị vị hẳn sẽ đến chờ tại hai nơi ấy trước. Nhị vị võ công tuy cao, song lực lượng chênh lệch ... Ôi ! Huống hồ đồng môn của Nam Cung huynh ...


Đoạn buông tiếng thở dài trĩu nặng rồi im bặt.


Chỉ thấy Nam Cung Bình ra chiều băn khoăn cúi đầu trầm tư, song Mai Ngâm Tuyết cười lạnh lùng nói:


- Vậy theo ý kiến của Nhâm đại hiệp thì chúng tôi phải làm sao ?


Nhâm Phong Bình ngẫm nghĩ một hồi, dường như hiểu rõ ở trước mặt người phụ nữ thông minh này, lời lẽ tuyệt đối không được sai lầm.


Y mỉm cười trầm giọng nói:


- Mai cô nương thuở xưa lúc tung hoành trong chốn võ lâm, kẻ thù đã gây kết mặc dù là những người ấy, song hiện nay không phải như xưa, đã khác nhau rất nhiều.


Mai Ngâm Tuyết nhướng mày ngạc nhiên:


- Vậy nghĩa là sao ?


- Khi xưa những người ấy ở rải rác khắp nơi, không ai biết ai là kẻ thù của Mai cô nương, hơn nữa trong tình huống lúc ấy, người nào cũng không muốn và không dám nói ra. Nhưng sau mười năm thì tình thế đã đổi khác, những kẻ ấy nếu biết Mai cô nương chưa chết hẳn sẽ tập hợp lại tầm thù ...


Mai Ngâm Tuyết bỗng hé nở nụ cười kỳ dị, chậm rãi nói:


- Bọn họ quả thực đều vì phục thù cả ư ? Chỉ e ...


Bỗng đưa mắt nhìn Nam Cung Bình rồi im bặt.


Nhâm Phong Bình nói:


- Vô luận như thế nào, theo tại hạ nhận thấy nếu nhị vị chỉ bằng vào sức lực của bản thân, từ nay ắt có rất nhiều hiểm trở ...


Nam Cung Bình ngắt lời:


- Ý của huynh đài phải chăng bảo chúng tôi ... nương tựa vào môn hạ kẻ khác ?


Giọng nói nặng nề ra chiều phật ý, Nhâm Phong Bình mỉm cười:


- Với thân phận của nhị vị, tại hạ dù có gan trời cũng không dám thốt ra hai tiếng "nương tựa".


Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng:


- Nhâm đại hiệp có điều chi cứ nói thẳng ra chẳng hơn là quanh co mãi ư ?


Nhâm Phong Bình cười:


- Đứng trước người ngay không nói quanh co, nhị vị hiện nay nếu không có vài người bạn trung thành thân thiết, mai sau thật khó thể đứng trong chốn giang hồ, nhị vị tương lai còn dài, nếu cứ như vậy thì thật đáng tiếc.


Nam Cung Bình thở dài:


- Tiểu đệ đâu phải không có ý nghĩ ấy, nhưng trên cõi đời này tìm đâu ra những ngươi bạn quang minh lỗi lạc như hai vị ?


Địch Dương cười:


- Tại hạ thì không đáng kể, nhưng Nhâm huynh thì ... hắc hắc, quả không hổ là một trang hào kiệt đương thế, một vị kỳ hiệp vùng Quan Ngoại.


Nhâm Phong Bình cười khiêm tốn:


- Tại hạ chỉ là một kẻ tầm thường, mặc dù có chút hư danh, sao bì được với hai vị tuổi trẻ tài cao ...


Bỗng ngưng lời, ánh mắt đảo quanh mấy lượt, hồi lâu mới trầm giọng nói tiếp:


- Nhưng tại hạ có quen với một vị bằng hữu, người này quả có tài hoa kinh thế, hiệp tâm lỗi lạc, lại tinh thông kỳ môn bát quái, cầm kỳ thi họa. Về võ thì nội ngoại kiêm toàn, phi hoa ném đá đều có thể đả thương người. Điều đáng quý nhất là người này chẳng những có tài kinh người mà còn có chí kinh người, và nhiệt tình kết bạn còn hơn tiểu đệ nhiều.


Mai Ngâm Tuyết thầm cười khẩy, nhưng Nam Cung Bình và Địch Dương thì lại xúc động, đồng thanh nói:


- Người ấy là ai vậy ?


Nhâm Phong Bình mỉm cười:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Sức mạnh tiềm ẩn

Sức mạnh tiềm ẩn

Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều có năng lực riêng và ý nghĩa nhất định với

01-07-2016
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

23-06-2016
Gintama chap 03

Gintama chap 03

Đọc truyện tranh Gintama chap 03     Tiếp nối chap 2, một cuộc gặp gỡ không mấy tốt

05-10-2016
Người xưa!

Người xưa!

Khi mới ba tiếng đồng hồ gặp lại cô sau mười năm, Khang đã bảo cô ở lại cùng anh,

30-06-2016
Để anh cõng em

Để anh cõng em

Trái tim em là nơi: dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn muốn quay về...  *** Vi yêu

24-06-2016
Tỉnh thức

Tỉnh thức

"Không! Anh không muốn em xuất hiện trước bạn bè công ty anh trong một cái vỏ cổ lỗ

30-06-2016