Polly po-cket
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

- Địa thế và đường đi trong Đường Gia Bảo Phố ngươi nhất định rất quen thuộc, ta hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết căn ốc đó ở đâu? Có bao nhiêu phòng? Thượng Quan Nhẫn ở phòng nào? Có mai phục ngấm ngầm gì ở đó không?

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lôi Chấn Thiên hỏi :


- Ngươi muốn đi tìm lão ta?


Vô Kỵ đáp :


- Chỉ cần ngươi có thể giúp ta làm chuyện đó, không cần biết ngươi muốn ta làm gì, ta đều đáp ứng.


Lôi Chấn Thiên đột nhiên không nói gì, trên mặt đột nhiên lại lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt thốt :


- Ta biết ngươi là ai rồi!


Vô Kỵ hỏi :


- Ta là ai?


Lôi Chấn Thiên hỏi :


- Ngươi có phải họ Triệu? Có phải là con trai của Triệu Giản, Triệu Vô Kỵ?


Vô Kỵ đáp :


- Không cần biết ta là ai, ta và ngươi hiện tại là bằng hữu chung đường.


Chàng nắm chặt tay Lôi Chấn Thiên :


- Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có chịu làm chuyện đó cho ta không?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Ta chịu.


Câu trả lời của lão không do dự chút nào :


- Ta không những có thể nói cho ngươi biết cách xuất nhập căn ốc đó, hơn nữa còn có thể vẽ cho ngươi một bản đồ, ta tuy mù, nhưng ta còn có tay, hiện tại ta tuy không nhìn thấy gì, nhưng mỗi một con đường trong Đường Gia Bảo Phố, mỗi một hầm bẫy ta đều nhớ rất rõ.


Vô Kỵ hỏi :


- Lúc nào ngươi có thể đưa bức đồ họa đó cho ta?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Ngày mai.


Lão nghĩ ngợi, lại nói :


- Có khi ban ngày phòng thủ của bọn chúng sơ ý hơn, cỡ giờ ăn trưa, ngươi nhất định phải nghĩ cách tìm cơ hội đến gặp ta ở đây.


Vô Kỵ hỏi :


- Địa đạo đó còn dùng được sao?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Đương nhiên.


Vô Kỵ hỏi :


- Bọn chúng không vào địa thất của người lùng sục sao?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Không ai dám vào địa thất của ta, ngươi nếu cho bọn chúng mượn lá gan, bọn chúng cũng không dám.


Vô Kỵ hỏi :


- Sao vậy?


Lôi Chấn Thiên lại ưỡn ngực, kiêu ngạo đáp :


- Bởi vì ta là Lôi Chấn Thiên, Đường chủ thứ mười ba của Giang Nam Phích Lịch đường, Lôi Chấn Thiên.


Hiện tại lão tuy đã không còn gì hết, nhưng hỏa dược trong địa thất đó vẫn đủ để làm cho rất nhiều người phân thân toái cốt.


Lôi Chấn Thiên nói :


- Không có ta cho phép, vô luận là ai tiến vào đều đừng mong có thể sống sót trở ra.


Lão lạnh lùng nói tiếp :


- Bởi vì một khi ta cao hứng, ta lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận với bọn chúng.


Loài rít trăm chân, chết không cứng người, sư hổ tuy chết, dư uy vẫn còn.


Lão đích xác có chỗ đáng kiêu ngạo của lão, không cần biết dưới bất cứ tình huống nào lão cũng tuyệt không phải là người dễ đối phó.


Vô Kỵ thở phào nhè nhẹ :


- Tốt, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ đi tìm ngươi.


Lôi Chấn Thiên thốt :


- Ngươi kết giao được một bằng hữu như ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt sẽ không hối hận.


* * * * *


Vô Kỵ lại quay trở về phòng chàng, nằm dài trên giường.


Chàng tin Lôi Chấn Thiên nhất định có thể bình an trở về, có những người vô luận dưới bất cứ tình huống nào cũng đều không thể làm mất đi năng lực bảo vệ chính mình.


Lôi Chấn Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa, là thứ người đó.


Một khi lão còn một hơi thở, không ai có thể dễ dàng đánh gục được lão.


Trời đã gần sáng, Vô Kỵ chung quy đã ngủ.


Nhưng chàng ngủ tịnh không yên ổn, trong mông lung, chàng phảng phất nhìn thấy một người đang treo cổ trước mặt chàng.


Chàng vốn rõ ràng nhìn thấy người đó là Thượng Quan Nhẫn, nhưng đột nhiên lại biến thành chính chàng.


*****


Bồ câu đen


*****


Hai mươi bốn tháng tư, trời trong.


Lúc Vô Kỵ tỉnh cơn ác mộng, dương quang đã rọi qua song cửa.


Đường Khuyết không ngờ đã đến, đang dùng đôi tay vừa trắng vừa béo của hắn mở cửa sổ cho chàng.


Ngoài song cửa một mảng xanh rờn, không khí trong ngần tươi tắn.


Đường Khuyết quay đầu lại, nhìn thấy chàng mở mắt, lập tức giơ ngón cái vừa mập vừa ngắn ra :


- Ngon thiệt, ngươi ngon thiệt.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngon thiệt?


Đường Khuyết cười :


- Ý tứ của ngon thiệt là ngươi thật tài, thật giỏi, thật vĩ đại.


Đó là Xuyên thoại.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi nói ta ngon thiệt là nói ta thật vĩ đại?


Đường Khuyết đáp :


- Hoàn toàn chính xác.


Vô Kỵ hỏi :


- Ta có gì vĩ đại chứ?


Đường Khuyết lại nheo nheo mắt mỉm cười :


- Ngươi đương nhiên là vĩ đại, cả ta cũng không tưởng được ngươi lại có thể đắc thủ mau như vậy.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :


- Ta cũng không tưởng được ngươi không ngờ có thể dùng cách đó, ngoại trừ ta ra, tuyệt không thể có ai biết ngươi đã giết gã.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Chàng thật nghe không hiểu Đường Khuyết đang nói gì.


Đường Khuyết nói :


- Hiện tại ta mới biết mười vạn lượng của ta tốn thật không oan uổng.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Ông đa tình

Ông đa tình

Mà ai thì cũng phải vậy thôi! Những người mình càng thương thì mình càng ít đề

23-06-2016
Cà phê sữa

Cà phê sữa

Cà phê sữa dễ thưởng thức, uống một lần như đã quen, sau đó dần cảm nhận, mới

25-06-2016
Bài học nhớ đời

Bài học nhớ đời

Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai

24-06-2016
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương
Dư âm

Dư âm

Tình yêu là một thứ không thể hỏi tại sao khi nó đến với người này thì lại dịu

30-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016