XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

Vô Kỵ lạnh lùng thốt :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy gã tuyệt đối sống không đến rạng đông ngày thứ tư.


Đường Khuyết cười :


- Ta biết ngươi tuyệt sẽ không làm ta thất vọng.


Vô Kỵ thốt :


- Nhưng ta còn có điều kiện.


Đường Khuyết hỏi :


- Điều kiện gì?


Vô Kỵ đáp :


- Ta không thể ngồi trong phòng đợi gã tự dẫn mình đến cửa cho ta chém.


Đường Khuyết hỏi :


- Ngươi muốn sao?


Vô Kỵ đáp :


- Ngươi ít ra nên thông tri cho đám cảnh vệ mai phục xung quanh để cho ta có thể tự do hành động.


Đường Khuyết thốt :


- Điểm đó ta đương nhiên sẽ làm.


Hắn cười càng khoái trá :


- Hiện tại xem chừng lại đến giờ ăn tối rồi, bọn ta có phải nên đi ăn không?


Vô Kỵ đáp :


- Hiện tại vị khẩu của ta tuy không được tốt, ít nhiều gì cũng có thể bồi ngươi ăn chút ít.


Đường Khuyết thốt :


- Vậy thì cực tốt.


* * * * *


Đêm.


Đêm mát như mặt nước.


Cả ngày trôi qua một cách hồ đồ làm sao, ngoại trừ trong bao tử chất nghẽn thịt heo thịt gà thịt vịt nấu nướng bằng đủ phương pháp ra, Vô Kỵ đơn giản không thu hoạch được chút gì khác.


Không những không thu hoạch được, trái lại còn có nhiều nan đề.


Khúc Bình, Tiểu Bảo đều là nan đề của chàng.


Hiện tại hành động của chàng tuy có tự do hơn, lại càng không dám sơ xuất. Sau khi chàng đề xuất điều kiện, Đường Khuyết nhất định càng chú ý đến chàng.


Đường Khuyết tuyệt không thể thật sự để một người lạ mặt thân phận còn chưa xác định được tùy ý đi lại trong cấm khu của bọn chúng.


Hắn đáp ứng điều kiện của Vô Kỵ, rất có thể là một cách dò thám.


Mỗi một chuyện hắn làm đều có dụng ý, Vô Kỵ không thể không đặc biệt đề phòng.


Hiện tại hạn kỳ còn lại bốn ngày,, Vô Kỵ lại chỉ có thể nằm trên giường trừng trừng nhìn nóc phòng ngây ngốc cả người.


Chàng rất muốn ngủ một giấc, ngủ không những có thể bổ sung thể lực, cũng có thể khiến cho thân thể buông lỏng.


Chỉ tiếc chàng khơi khơi không ngủ được, càng muốn ngủ, càng ngủ không được, trên thế gian có rất nhiều chuyện giống như vậy.


Nơi đây luôn luôn rất yên tĩnh, đến đêm, rất ít khi nghe thấy có thanh âm gì.


Nhưng hiện tại ngoài song cửa lại đột nhiên có thanh âm vang lên, có người đang hò hét, có người đang chạy, Vô Kỵ đang lúc chuẩn bị ngã người, chuẩn bị quyết chí không ngủ, lại khơi khơi buồn ngủ, những thanh âm đó đã vang vọng.


Chàng cảm thấy rất buồn cười, một người lúc không thể làm gì được nữa, ngoại trừ cười một tiếng, còn có thể làm sao đây?


Chàng cảm thấy rất kỳ quái. Thanh âm từ trong cánh rừng ngoài song cửa phát ra, xem chừng lại có gian tế xuất hiện, kinh động đến mai phục ngầm.


Lần này chàng rõ ràng còn đang nằm trên giường, lẽ nào Đường Gia Bảo Phố thật còn có người khác là gian tế?


Chàng nhịn không được bật ngồi dậy, mở song cửa nhìn ra, trong cánh rừng quả nhiên có bóng người và ánh lửa lấp lóe.


Ngoại trừ chàng ra, còn có ai có thể là gian tế?


Còn có ai mạo hiểm xông vào cấm khu của Đường Gia Bảo Phố?


Không cần biết là ai đến, đều là đến tìm chết!


*****


Người treo cổ


*****


Ánh lửa vẫn đang lấp lóe, thanh âm hò hét lại đã dần dần xa xăm.


Lúc đó, Vô Kỵ chợt lại nghe thấy một thứ thanh âm khác. Thanh âm từ trong tàng lá của một gốc cây phát ra, tịnh không phải là tiếng lá khua xào xạc, là thanh âm xích sắt chấn động.


Trong cánh rừng làm sao có thể có xích sắc lộp cộp?


Vô Kỵ lập tức nghĩ đến xích sắc trên chân Lôi Chấn Thiên.


Ánh lửa từ xa xa lập lòe, chàng phóng qua song cửa, phóng vào một tàng cây trên một gốc cây khác.


Khoảng cách giữa hai gốc cây rất gần.


Chàng tuy không nhìn thấy người ẩn tàng trong đám lá, lại đã nhìn thấy một cánh tay.


Một cánh tay mang xích sắt.


Một cánh tay gầy ốm, hữu lực, ổn định, rửa rất sạch, móng tay cắt rất ngắn.


Đó là tay Lôi Chấn Thiên.


Vô Kỵ lập tức phóng qua, bấu vào mạch môn của đôi tay đó, giữ êm xích sắc trên tay.


Lôi Chấn Thiên không ngờ không tránh né, chỉ hỏi :


- Ai?


- Là ta.


Chàng chỉ nói hai tiếng, Lôi Chấn Thiên đã nhận ra thanh âm của chàng :


- Ta biết nhất định là ngươi.


Vô Kỵ cười lạnh :


- Nếu không phải là ta, hiện tại ngươi đã chết rồi.


Lôi Chấn Thiên thốt :


- Nhưng ta đã sớm biết là ngươi, ta biết ngươi ở trên tòa tiểu lâu đối diện, hồi nãy đã nghe tiếng ngươi mở cửa sổ.


Tai lão quả thật rất thính :


- Ta cũng nghe thấy ngươi phóng qua, cho nên ta mới thò tay ra, hồi nãy ta lắc lắc xích sắt vốn là muốn ngươi nghe.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi sao lại đi kiếm ta? Ngươi sao lại làm như vầy?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Ta nhất định phải đi kiếm ngươi.


Ánh sao len lỏi qua tàng lá, chiếu lên mặt lão, trên khuôn mặt vốn hoàn toàn không có biểu tình gì của lão hiện tại đã tỏ vẻ rất gấp gáp :


- Ta không thể không đi tìm ngươi!


Vô Kỵ hỏi :


- Có phải đã có người phát hiện ngươi?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Không có, ta rất cẩn thận.


Vô Kỵ thốt :


- Nhưng mai phục ở đây đã bị kinh động.


Lôi Chấn Thiên nói :


- Người bọn chúng phát hiện là người khác.


Vô Kỵ hỏi :


- Người nào?


Lôi Chấn Thiên đáp :


- Một người treo cổ.


Vô Kỵ hỏi :


- Treo cổ?


Lôi Chấn Thiên đáp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ là em giấu đi

Chỉ là em giấu đi

(truyenngan. com. vn - Tham gia bài viết cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Và như thế em yêu anh

Và như thế em yêu anh

Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều bất ổn. *** 1. Phải

01-07-2016
Người mẹ

Người mẹ

Nhưng chúng tôi biết, với một cái lưng đã còng, bà tới trạm sữa lấy sữa về cho gia

30-06-2016
Tấm lòng của cha

Tấm lòng của cha

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho

01-07-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016