Insane
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

- Ngươi mau dậy đi, bọn ta đi ăn điểm tâm.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hắn cười càng khoái trá :


- Hôm nay vị khẩu của ta tuy vẫn không tốt mấy, nhưng bọn ta nhất định phải ăn một bữa no nê, ăn mừng.


Vô Kỵ chung quy nhịn không được hỏi :


- Bọn ta ăn mừng cái gì?


Đường Khuyết cười lớn :


- Ngươi đóng kịch thật không tệ, nhưng ngươi hà tất phải giả bộ với ta như vậy.


Hắn cười lớn, vỗ vai Vô Kỵ :


- Ngươi yên tâm, trước mặt người khác, ta cũng xác định là gã tự treo cổ, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn ta, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ thật ra gã treo cổ cũng là do ngươi đã thắt thòng lọng cho gã.


Vô Kỵ hỏi :


- Sau đó ta đút cổ của gã vào thòng lọng?


Đường Khuyết cười lớn :


- Hoàn toàn chính xác.


Vô Kỵ không nói gì.


Hiện tại chàng đã hiểu lời nói của Đường Khuyết.


--- Người treo cổ trong khu rừng đêm hôm qua không ngờ chính là Tiểu Bảo.


--- Đường Khuyết nhận định Tiểu Bảo chết trong tay Vô Kỵ.


--- Bởi vì hắn biết hạng người như Tiểu Bảo tuyệt không phải là hạng người có thể tự treo cổ mình.


--- Bởi vì hắn đã đưa mười vạn lượng cho Vô Kỵ, muốn Vô Kỵ đi giết Tiểu Bảo.


--- Người rành sát nhân luôn luôn làm cho người bị giết nhìn có vẻ như chết rủi ro.


Bao nhiêu điểm đó cộng lại, sự tình đã rõ ràng không khác gì một cục đá lộ ra sau khi tát nước vậy.


Cả Vô Kỵ cũng cơ hồ hoài nghi Tiểu Bảo có phải đã chết trong tay mình không, bởi vì chàng cũng tin rằng Tiểu Bảo tuyệt không thể tự treo cổ mình.


Hiện tại chàng biết Tiểu Bảo có sứ mệnh cực kỳ cơ mật, cực kỳ trọng yếu, hiện tại nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, gã làm sao có thể hy sinh vô cớ được?


Nhưng tự Vô Kỵ đương nhiên biết chàng không có giết Tiểu Bảo.


Là ai đã bức Tiểu Bảo treo cổ?


Tại sao?


Chuyện đó lại đã thắt một mối gút trong tâm Vô Kỵ, mối gút đó chàng một mực không có cách nào giải khai.


* * * * *


Điểm tâm quả nhiên rất phong phú.


Đường Khuyết nhai nhồm nhoàm, ăn uống cả nửa canh giờ liền, cả đũa cũng chưa buông xuống lần nào.


Vô Kỵ chưa bao giờ thấy một người nào có thể ăn điểm tâm nhiều như vậy.


Trà lầu này cũng giống như những trà lầu khác, đến ăn điểm tâm đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ.


Nhưng hiện tại giờ ăn điểm tâm đã qua, khách nhân khác đại đa số cũng đã đi.


Đường Khuyết chung quy đã buông đũa, rửa đôi tay trắng béo trong thau đồng, dùng một cái khăn lụa trắng như tuyết lau sạch miệng.


Hắn quả là một người rất thích sạch sẽ.


Vô Kỵ hỏi :


- Hiện tại bọn ta có phải đã có thể đi rồi?


Đường Khuyết lắc lắc đầu, chợt hạ giọng :


- Ngươi có biết ta tại sao lại kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo không?


Vô Kỵ hỏi :


- Bởi vì ngươi khinh ghét gã.


Đường Khuyết cười :


- Nếu ta khinh ghét một người, tốn mười vạn lượng bạc đi giết, hiện tại ta đã sớm phá sản rồi.


Hắn lại hạ thấp giọng :


- Ta muốn ngươi giết gã chỉ vì gã là gian tế!


Vô Kỵ giật mình trong lòng :


- Gã là gian tế? Người như gã làm sao có thể là gian tế?


Đường Khuyết đáp :


- Gã nhìn thì thật không giống, nhìn không thể nào giống gian tế được.


Hắn cười cười :


- Gian tế giỏi nhìn không thể nào giống gian tế.


Vô Kỵ thốt :


- Có lý.


Đường Khuyết lại dùng đôi mắt cười cợt bén nhọn như mũi kim nhìn chàng :


- Thí dụ như ngươi...


Vô Kỵ hỏi :


- Ta làm sao?


Đường Khuyết cười :


- Ngươi không giống gian tế, nếu phái ngươi đi làm gian tế, thật không có ai bằng.


Hắn cười ngất, cười giống như một con hồ ly.


Vô Kỵ cũng đang nhìn hắn, nhìn không nháy mắt, điềm đạm hỏi :


- Ngươi cũng hoài nghi ta là gian tế?


Đường Khuyết đáp :


- Thành thật mà nói, ta vốn quả thật có chút nghi ngờ ngươi, cho nên ta mới kêu ngươi đi giết Tiểu Bảo.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :


- Gian tế đến đây đều là người của Đại Phong đường, bởi vì người khác không cần phải đến mạo hiểm, cũng không có cái gan lớn như vậy.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :


- Nếu ngươi cũng là gian tế, cũng là người của Đại Phong đường, tuyệt không thể giết gã.


Vô Kỵ thốt :


- Vị tất là vậy.


Đường Khuyết hỏi :


- Vị tất?


Vô Kỵ đáp :


- Nếu ta cũng là gian tế, vì để rửa sạch mình, ta càng phải giết gã.


Đường Khuyết cười lớn :


- Có lý, ngươi nghĩ quả thật còn chu đáo hơn cả ta.


Hắn lại nói :


- Nhưng có một điểm nhưng còn chưa nghĩ đến.


Vô Kỵ hỏi :


- Điểm nào?


Đường Khuyết đáp :


- Tự gã chưa biết bọn ta đã khám phá ra bí mật của gã, ngươi cũng không biết.


Vô Kỵ thừa nhận.


Bọn họ luôn luôn nghĩ Tiểu Bảo đã giấu thân phận của mình rất kín.


Đường Khuyết nói :


- Các ngươi đã không biết bọn ta đã phát hiện bí mật của gã, lý do của ngươi căn bản không thể thành lập được.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Nhân duyên

Nhân duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Có thể nhân

24-06-2016