XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

Quách Tước Nhi và Đinh Khí xảo hợp đều là dạng người đó.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bọn họ không những rất dễ dàng cảm động, mà còn tràn đầy ảo tưởng lãng mạn kỳ diệu.


Hà huống cái hầu bao đó lại không phải là vật gì quan trọng cho lắm, tại sao không thành toàn cho người ta được ?


Quách Tước Nhi hỏi:


- Ngươi thấy sao ?


Đinh Khí đáp:


- Ta không có ý kiến.


Không có ý kiến thông thường là ý tứ không phản đối.


Quách Tước Nhi thốt:


- Vậy ngươi đi hủy cái hầu bao này cho Đường công tử đi.


Đinh Khí hỏi:


- Tại sao lại kêu ta ?


Quách Tước Nhi đáp:


- Bởi vì ta không cam tâm, hạ thủ không được.


Đinh Khí hỏi:


- Ngươi sao lại biết ta có thể hạ thủ ?


Bọn họ không hỏi tới Vô Kỵ.


Giữa bọn họ và Đường Ngọc tịnh không có thù hận, bọn họ căn bản không biết Đường Ngọc là người nào.


Bọn họ thậm chí đã bắt đầu hơi có cảm giác Vô Kỵ quá vô tình, bởi vì Đường Ngọc xem ra thật là người rất đa tình.


Quách Tước Nhi chợt nghĩ đến một chủ ý hay:


- Bọn ta sao không trả cái hầu bao này lại cho Đường công tử ?


Nhiệm vụ của y đã hoàn thành, tùy tiện Triệu Vô Kỵ muốn làm gì đối với Đường Ngọc, tùy tiện Đường Ngọc muốn làm gì đối với cái hầu bao này, đều không liên quan gì tới y nữa.


Đinh Khí lập tức đồng ý:


- Chủ ý hay.


Đó thật là một chủ ý hay.


Nếu bọn họ biết chủ ý đó hay tới cỡ nào, không cần đợi người ta động thủ, bọn họ cũng tự đập đầu tự tử.


Quách Tước Nhi đổ hết đồ trong bao ra, bởi vì y đã quyết định trả cái hầu bao đó lại cho Đường Ngọc.


Y có cải biến chủ ý không ?


Vô Kỵ có cản trở y không ?


Tim Đường Ngọc đang đập mạnh, đập quá mạnh.


Không những tim đập mạnh, mà ngón tay băng lãnh, miệng khô kiệt, cả yết hầu cũng hình như bị nghẹn.


Lần đầu tiên y có thứ cảm giác đó, cũng là chuyện xảy ra rất nhiều năm trước đây rồi.


Hôm đó là tháng tư, cũng là ngày xuân, lúc đó y còn là một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi.


Hôm đó khí trời nóng hơn hôm nay, y chợt cảm thấy tâm tình có chỗ phiền não khôn tả.


Lúc đó đêm đã rất khuya, y muốn ngủ lại không ngủ được, một mình đi ra ngoài, chạy đằng đông, đi đằng tây, cuống cuồng đến hậu viên của biểu tỷ của y, chợt nghe thấy một tiếng ca.


Tiếng ca bàng bạc truyền ra từ một gian tiểu ốc trong khuê phòng của biểu tỷ của y, ngoại trừ tiếng ca ra, còn có tiếng nước.


Tiếng nước là thứ âm thanh lúc một người đang tắm phát ra.


Trong tiểu ốc có ánh đèn.


Không những từ trong cửa sổ có ánh đèn rọi ra, khe cửa cũng có.


Y vốn không muốn đi qua, nhưng tâm y lại đang phiền muộn, không phải là thứ phiền muộn bình thường, mà là một thứ phiền muộn kỳ diệu.


Cho nên y đã đi qua.


Bên dưới cửa có một khe hở rộng cỡ nửa tấc, chỉ cần nằm phục dưới đất, nhất định có thể nhìn thấy người bên trong.


Y nằm dài dưới đất, tai dán xuống đất, mắt nhìn qua kẽ hở đó.


Y nhìn thấy biểu tỷ của y.


Biểu tỷ của y lúc đó mới mười sáu.


Biểu tỷ của y đang tắm trong gian phòng đó.


Một cô gái mười sáu đã rất nở nang rồi, ngực đầy đặn, chân săn chắc.


Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy đồng thể đã thành thục đầy đặn của nữ nhân, cũng là lần đầu tiên y phạm tội.


Nhưng lần nhìn lén đó tim đập còn chưa nhanh bằng hiện tại.


Quách Tước Nhi đã quăng hầu bao ra.


Từ khi y nghe thấy Đường Ngọc muốn hủy cái hầu bao đó, đến lúc y đưa cái hầu bao đó ra, cũng chỉ bất quá là chuyện trong khoảnh khắc.


Nhưng đối với Đường Ngọc mà nói, khoảnh khắc đó đơn giản còn dài hơn cả một con giáp. Hiện tại hầu bao đã quăng qua, mẫu đơn thêu bằng kim tuyến lấp lánh phát sáng giữa không trung.


Trong mắt Đường Ngọc mà nhìn, trên thế giới tuyệt không có bất cứ chuyện gì đẹp hơn khoảnh khắc đó.


Y tận lực khống chế lấy mình, không muốn hiển xuất vẻ quá hưng phấn, quá khẩn trương.


Đợi đến khi hầu bao rơi xuống đất, y mới chầm chậm cúi mình lượm lên.


Cái y lượm không những là cái hầu bao, được thứ ám khí đó, mạng của y cũng đã lượm lại được.


Không những là mạng của y, còn có mạng của Triệu Vô Kỵ, mạng của Phàn Vân Sơn, mạng của Đinh Khí, mạng của Quách Tước Nhi.


Trong một sát na đó, y lại biến thành chủ tể, tính mệnh của những người đó đã bị y nắm trong tay.


Đó là một sát na huy hoàng làm sao, vĩ đại làm sao !


Đường Ngọc nhịn không được cười, cười lớn.


Quách Tước Nhi giật mình nhìn y:


- Ngươi đang cười gì đó ?


Đường Ngọc đáp:


- Ta đang cười ngươi !


Y đã cầm hai mũi ám khí "Tán Hoa Thiên Nữ" siêu việt đệ nhất cổ kim trong tay.


Y cười lớn:


- Ngươi tuyệt không thể tưởng được chuyện hồi nãy ngươi làm ngu xuẩn đến cỡ nào, ngươi không những đã hại chết Đinh Khí và Triệu Vô Kỵ, cũng đã hại chết chính mình.


Quách Tước Nhi còn đang kinh ngạc nhìn y, mọi người đều kinh hãi nhìn y, tịnh không phải vì nụ cười của y, càng không phải vì những lời nói của y, mà là vì mặt của y.


Trên mặt y chợt xuất hiện một biến hóa kỳ quái.


Không ai có thể nói được biến chỗ nào, nhưng mọi người đều nhìn ra là đã có biến.


Trong phút chốc, mục quang của y bất thần biến thành ngơ ngẩn, đồng tử co thắt lại.


Sau đó khóe miệng , khóe mắt, và bắp thịt của y phảng phất đều đã biến thành cứng đơ, trên mặt chợt hiển lộ một màu sắc tím lịm quỷ bí.


Nhưng y lại chừng như không cảm thấy gì cả.


Y còn đang cười.


Trong đồng tử của y chợt lại lộ xuất biểu tình khủng bố, y đã phát hiện mình phạm vào một sai lầm trí mệnh.


Y quên rằng trên tay mình không có bao tay, cũng không có sáp dầu bảo vệ.


Y quá hưng phấn, tay không ngắt lấy hai mũi ám khí, y dùng quá sức, mũi ám khí đã đâm vào ngón tay y.


Không đau đớn, thậm chí cả cảm giác tê dại cũng không có.


Độc trên mình thứ ám khí đó là một thứ bọn họ đề luyện tối tân, cả giải dược cũng chưa nghiên cứu thành công.


Một thứ ám khí căn bản còn chưa làm được đến trình độ có thể phổ biến sử dụng.


Đợi đến khi y phát giác cơ bắp và gân khớp toàn thân đều đã có biến hóa vừa kỳ quái vừa đáng sợ đó, đã quá trễ rồi.


Y đã không còn có thể tự khống chế lấy mình, cả cười cũng không khống chế được, y thậm chí đã không thể vận dụng được tay mình.


Y muốn quăng hai mũi ám khí đó ra, nhưng tay y đã không còn nghe theo sự chỉ huy của y nữa.


Trong phút chốc, thứ độc đó đã phá hoại thần kinh trung ương của y.


Nhìn thấy một người hiển nhiên đã kinh sợ cực kỳ mà còn cười lớn không ngừng, thật là chuyện rất đáng sợ.


Quách Tước Nhi hỏi:


- Chuyện này là sao ?


Vô Kỵ đáp:


- Độc.


Quách Tước Nhi hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Món nợ đời

Món nợ đời

(khotruyenhay.gq) Hắn đuổi ả ra khỏi nhà. Hình như ả chỉ chờ có vậy. Thật ra nếu

30-06-2016
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Thư mục "Kỉ niệm"

Thư mục "Kỉ niệm"

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đâu cần

27-06-2016
Đời đời kiếp kiếp

Đời đời kiếp kiếp

"Thời buổi nào rồi mà còn tin chuyện đời đời kiếp kiếp, phải không?" Tỉ như

30-06-2016
Người bạn một đêm

Người bạn một đêm

Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người

24-06-2016
Ai cho ta hạnh phúc?

Ai cho ta hạnh phúc?

Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹ không

30-06-2016